Bọn Trần Trường An bốn mắt nhìn nhau, ba tên tùy tùng của Lãnh Vô Tình vội vàng chạy lại an ủi thiếu chủ.
“Tên này làm sao vậy?”
“Đàn ông đàn ang, sao động tí là khóc ngay thế? Đúng là mất mặt!”, Huống Trung Đường tỏ ý xem thường.
“Lão Dược, sao ngươi biết tên của hắn ta?”, Trần Trường An tò mò nhìn Dược Nghịch Mệnh.
Phải biết rằng bao nhiêu năm nay Dược Nghịch Mệnh không hề đi đâu xa nhà, trong khi Lãnh Vô Tình lớn lắm cũng chưa tới hai mươi tuổi.
Tại sao Dược Nghịch Mệnh lại biết tên của một tên nhóc? “Nói ra thì chuyện rất dài nhưng ta sẽ nói ngăn gọn thôi”.
“Sau khi lên tới Đại Đế Cảnh, không biết tại sao nhưng chuyện sinh con trở nên khá khó khăn”.
“Huống hồ Huyết Đồ Đại Đế còn đã giết chết vô số người suốt cả cuộc đời, trên người mang nghiệp chướng nặng nề, cộng thêm công pháp mà ông ta tu luyện lại khá tàn nhẫn, ngang ngược, cho nên chuyện muốn có đời sau đã khó nay còn khó hơn”.
“Ông ta tới tìm ta, ở lại đây tận ba năm trời”.
“Cuối cùng mới có một đứa con trai duy nhất, đặt tên là Lãnh Vô Tình”.
“Có lẽ chính vì vậy mà tên nhóc này mới được nuông chiều từ bé, để đến nỗi thành ra thế này”, Dược Nghịch Mệnh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
ồ? Còn có chuyện như vậy nữa ư? “Vậy tính ra thì ngươi chính là mẹ ruột của Lãnh Vô Tình à?”
Câu hỏi bất ngờ này của Huống Trung Đường làm mọi người sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3422859/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.