“Sư phụ, nhân phẩm của Huyết Đồ Đại Đế vốn chẳng ra sao”. “Liệu ông ta có vì con trai mình mà đối phó với thành Đan Đế không?”
Sau khi trở về, Dược Duyên hơi lo lắng, dù sao hắn ta cũng đã từng gặp Huyết Đồ Đại Đế, ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Mặc dù lúc đó Huyết Đồ Đại Đế phải cầu xin Dược Nghịch Mệnh, thái độ xem chừng rất hòa nhã nhưng ánh mắt của người này lại chẳng tốt lành gì.
Chẳng qua vì đạt được mục đích mà phải tạm thời chịu cảnh cúi đầu trước Dược Nghịch Mệnh mà thôi.
, vì lý do sức khỏe nên Dược Nghịch Mệnh hiểu, nếu như không nhận lời Huyết Đồ Đại Đế thì e rằng ông ta sẽ trở mặt, thẳng thừng xuống tay với mình.
Không còn cách nào khác, Dược Nghịch Mệnh đành nghĩ hết mọi cách để giúp Huyết Đồ Đại Đế.
Dược Nghịch Mệnh không biết đối phương có nhớ ơn mình hay không nhưng rõ ràng là đối phương không phải người biết trả ơn.
“Với mức độ yêu chiều con trai của Huyết Đồ Đại Đế thì e là ông ta sẽ làm như vậy thật”.
“Có điều, thành Đan Đế chưa chắc đã sợ Huyết Đồ Đại Đế”.
“Bao nhiêu năm qua, vi sư đã gây dựng được một vài mối quan hệ”, Dược Nghịch Mệnh vừa cười vừa nói.
Dược Nghịch Mệnh là Đan Đế, đương nhiên không thiếu gì các mối quan hệ, thậm chí có thể nói, chỉ cần ông ta nói một câu thì cho dù là người vốn không có
giao tình gì với ông ta cũng sẽ vẫn sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3423551/chuong-310.html