Dịch Thiên ngồi bên trên như người mất hồn, hắn luôn nghĩ về chuyện của Nhất Hạ, thực sự không biết phải làm sao để khiến cô mở lòng. Càng nghĩ càng khiến hắn đau đầu, cho đến khi đầu của tên phản tặc bị chém xuống. Hắn ta giật mình, trái tim khựng lại 1 nhịp. Cảm giác như trái tim đột nhiên chết đi, nếu người bị trảm dưới đó thực sự là Nhất Hạ thì hắn sẽ không thể sống nổi.
Lúc này Dịch Thiên mới nhận ra Nhất Hạ quan trọng với hắn nhường nào. Vừa rời khỏi pháp trường hắn đã ôm chầm lấy cô, khoé mắt đỏ rực như lửa.
" Thật tốt! Thật tốt khi được ôm nàng bằng da bằng thịt. Ban nãy không hiểu tại sao ta đột nhiên lại nghĩ kẻ bị chém đó là nàng. Vốn biết mất đi nàng sẽ rất đau, nhưng không ngờ nó lại đau đến vậy. Ta thực sự không muốn mất nàng vì bất cứ lí do gì đâu, nàng đừng làm những chuyện nguy hiểm nữa được không?"
Nhất Hạ cũng đáp lại cái ôm của Dịch Thiên nhưng gương mặt cô không chút phản ứng. mặc dù lời nói của hắn ta khiến người khác cảm động, nhưng nó không đủ để lung lay ý chí báo thù của cô.
" Xin lỗi! Kiếp này ta chỉ có thể phụ tình cảm của những người yêu ta thật lòng thôi. Từ khi gia đình tan nát, mục đích sống của ta chỉ để báo thù. Ta tuyệt đối không để bất cứ thứ gì tác động đến suy nghĩ của mình, cho dù đó có là tình yêu chân thành nhất." Nhất Hạ thầm nghĩ.
Giữa lúc hai người đang ôm nhau thì Cửu Châu đến kéo mạnh Nhất Hạ ra, muốn cho cô 1 cái tát nhưng bị Dịch Thiên nhanh tay cản lại.
" Công chúa làm gì vậy?"
" Ả hồ ly này dám câu dẫn huynh, ta đánh chết ả."
" Công chúa hãy cẩn thận với ngôn từ của mình, nàng ấy là con người, còn là nữ nhân của ta, ai cũng đừng hòng xúc phạm nàng."
" Trước đây huynh luôn chung tình với ta, nhưng kể từ khi ả xuất hiện thì không còn như vậy nữa. Nếu không phải tại ả câu dẫn thì chàng sẽ không như vậy, ta nhất định sẽ không tha cho con hồ ly này."
Dịch Thiên vô cùng tức giận đứng chắn trước Nhất Hạ, thái độ không chút tôn trọng đối với công chúa.
" Nếu công chúa còn không chú ý ngôn từ thì ta sẽ không nể mặt hoàng thượng mà thẳng tay đưa cô vào đại lao của Võ Thành Ti đấy."
" Dịch Thiên! Có phải huynh vẫn giận ta vì chuyện trước đây ta luôn lạnh nhạt với huynh không? Thực ra ta thích huynh từ lâu rồi, chỉ là trước đây ta vẫn luôn làm cao, cố ý để huynh càng điên cuồng theo đuổi ta hơn. Bây giờ ta mới biết mình đã sai rồi. Dịch Thiên! Chàng tha thứ cho ta đi, quay lại với ta được không?"
Mọi người xung quanh đều sốc khi nghe được sự thật này, ai ai cũng biết Dịch Thiên thích công chúa Cửu Châu, nhưng không ngờ cô ta cũng thích Dịch Thiên.
" Thân là 1 công chúa lại cầu xin 1 tên nô tài như vậy không thấy mất mặt hoàng gia sao?" Tiếng của Nhật Tư Dật ngày càng gần khiến mọi người đều sợ hãi, vội quỳ xuống hành lễ, chỉ có Nhất Hạ vẫn đứng đó, vẻ mặt đầy khinh thường và căm hận.
" Hạ dân to gan, thấy thánh giá tại sao không quỳ?" một tên thái giám lớn giọng.
Dịch Thiên đang cúi người hành lễ vội nói.
" Nàng ấy vừa từ quê lên không hiểu phép tắc, xin hoàng thượng tha tội."
" Về điểm này 2 người các ngươi quả thật giống nhau thật đấy. Nữ thì khinh thường thánh giá, nam thì không xem công chúa ra gì. Nếu không nể mặt ta thì ngươi dám làm gì hả, ngươi dám giam con hái ta vào đại lao sao, một con chó như ngươi lại dám cắn chủ sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]