Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời Nhật Tư Dật đã cho Dịch Thiên 1 cái tát như trời giáng, vậy mà hắn ta vẫn đứng im không 1 câu oán giận, thậm chí không tỏ chút thái độ bất mãn nào. Nhưng Nhất Hạ thì không giữ được sự bình tĩnh ấy, khoan nói đến việc ông ta có tạo phúc cho bách tính hay không, nhưng chỉ xét đến thái độ đối đãi với người trung thành với mình như vậy đã không xứng đáng làm chủ.

Nhất Hạ chắn trước mặt Dịch Thiên, ánh mắt vô cùng tức giận và không chút sợ hãi nhìn Nhật Tư Dật khiến người xung quanh sởn gai ốc. Không biết nữ nhân này là ai, tại sao lại có lá gan lớn như vậy.

Thế nhưng Nhật Tư Dật lại vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Nhất Hạ, bởi vì trông cô rất giống một vị cố nhân năm xưa, là người một nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ mà ông ta đã đem lòng yêu mến.

" Nói Dịch Thiên không tôn trọng công chúa, ngươi cũng phải xem lại con gái mình có xứng với cái thân phận này không? Một công chúa sống trong cung không phải được dạy dỗ tốt lắm sao? Vậy mà cô ta mở miệng ra liền chê bai người khác, khép miệng lại thì chửi rủa người ta. Loại nữ nhân như vậy nếu là một thường dân có phải sớm bị người ta dạy dỗ lại rồi không?"

" Tiện dân to gan! Ngươi dám bất kính với hoàng thượng và công chúa. Người đâu, lôi ả lên pháp trường chém đầu thị chúng." Một thái giám tức giận.



Dịch Thiên lại kéo Nhất Hạ ra sau lưng mình, cho dù mất mạng hắn cũng phải bảo vệ cô.

" Nàng ấy chỉ nhất thời nóng giận, xin hoàng thượng niệm tình thuộc hạ trung thành bao năm hãy tha cho nàng ấy."

" Ngươi đứng lên đi, ta không cần hắn tha tội."

Biết bản tính ương bướng của Nhất Hạ, Dịch Thiên liền đứng dậy, nói khẽ vào tai cô:

" Nàng không muốn báo thù nữa sao, nếu muốn thì nàng bắt buộc phải sống, nàng chỉ cần im lặng mọi chuyện cứ để ta lo."

Cửu Châu ở bên cạnh hoàng thượng làm nũng, tỏ vẻ ấm ức thêm dầu vào lửa. Nhật Tư Đồng cũng vội vàng quỳ xuống xin tội cho Nhất Hạ. Nhật Tư Dật vốn rất yêu chiều con gái, ông ta chắc chắn sẽ giết Nhất Hạ nếu cô dám động đến nữ nhi của mình.

Nhật Tư Đồng vội cầu xin giúp Nhất Hạ



" Bách tính ngu dốt ngông cuồng xin phụ hoàng đừng chấp nhặt. Dù sao hôm nay cũng là sinh thần của thái hậu, chúng ta nên tránh việc giết chóc mới phải."

" Ngươi đang dạy dỗ trẫm sao?"

" Nhi thần không dám, nhi thần chỉ không muốn sinh thần của thái hậu bị nhuốm quá nhiều máu người thôi."

Từ thái độ của Nhật Tư Dật có thể thấy ông ta không hề thích đứa con này. Sau khi tỏ thái độ với Nhật Tư Đồng, ông ta nhìn về phía Nhất Hạ với ánh mắt tò mò.

" Ngươi là ai?"

" Người!"

" Lá gan lớn lắm, không biết mẫu thân ngươi tên gì?"

" Tên của mẫu thân ta ngươi không xứng biết."

" Hay lắm! Có muốn đến nơi khác nói chuyện với ta 1 lát không?"

Nhật Tư Dật đi vào 1 con hẻm gần đó, Nhất Hạ cũng đi theo không chút do dự. Ai cũng cảm thấy kì lạ vì thái độ của hoàng thượng với kẻ dám sỉ nhục hoàng gia. Khỏi phải nói Dịch Thiên và Nhật Tư Đồng lo lắng bao nhiêu, bọn họ không ngừng nhìn về phía Nhất Hạ.

Một lúc sau Nhất Hạ quay lại rồi kéo Dịch Thiên rời đi. Nhật Tư Dật cũng nhanh chóng hồi cung mặc cho Cửu Châu lẽo đẽo theo sau cầu xin ông ta giết Nhất Hạ.

Đợi khi về đến phủ Dịch Thiên mới dám hỏi Nhất Hạ về cuộc hội thoại giữa cô và Nhật Tư Dật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.