Mạch Ngọc bị người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hoảng sợ, nhưng đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, mượn ánh trăng quan sát đối phương.
Chỉ thấy tướng mạo người nọ phi phàm, con ngươi thâm thúy đang nhìn mình sâu như đầm nước, ung dung mà đứng ở nơi đó, thứ không che giấu được là một thân khí thế lăng lệ quyết liệt. Ánh mắt Mạch Ngọc dừng một chút trên túi đồ trong tay hắn, sau đó nhấc một bên vạt áo quỳ xuống.
“Mạch Ngọc ra mắt vương gia.’’ Không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn thản nhiên như trước.
Vào phủ hơn nửa năm, y chưa từng cùng Hoài Vương gặp mặt, trước kia cũng không biết đối phương lớn lên bộ dạng như thế nào, thế nhưng vừa nhìn thấy người trước mắt này liền có linh cảm, hắn chính là Hoài Vương.
Chỉ là nghe đồn đãi ít ỏi về vị vương gia này, không giống như trong tưởng tượng của y là một người ăn không ngồi rồi bụng bự, ngược lại tuấn dật phi thường, lại hiện ra vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
Khóe miệng Hoài Vương khẽ cong:
“Ngươi chính là Mạch Ngọc công tử Phong gia đưa tới?”
Mạch Ngọc quỳ rạp dưới đất, thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến:
“Đúng vậy.”
Hoài Vương cúi đầu nhìn thứ trong tay một chút, sau đó hỏi y:
“Biết việc tự tiện rời vương phủ mà bị bắt được, có nghĩa là gì không?”
Ý tứ trong lời nói không quá rõ ràng, Hoài Vương nghĩ thầm, đã là đệ nhất nam quan kinh thành, đương nhiên hiểu được làm sao mê hoặc được người, liền muốn nhìn thử một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/215953/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.