Bởi vì dược liệu trong cung vô cùng trân quý, vết thương của Mạch Ngọc rất nhanh bình phục, trong phủ đối xử với y như trước kia, cũng không giống như Tuân Hương nghĩ y sẽ bị gây khó dễ.
Ngày hôm đó, gần bữa tối, hạ nhân vội vã đến truyền, nói là vương gia để cho Mạch Ngọc công tử đến đánh đàn.
Tuân Hương vừa nghe, so với ai khác đều vui vẻ, lục lọi mấy món xiêm y tinh xảo nhất, một bên thúc giục Mạch Ngọc:
“Có lẽ vương gia còn thích công tử, y phục nên tốt một chút, có thể khiến vương gia mỗi ngày đều gọi ngươi.”
Mạch Ngọc để quyển sách trong tay xuống, như có như không hờn giận, “Vương gia gọi ta đánh đàn, cũng không phải thị tẩm, chuẩn bị trang phục làm cái gì? Hay là trong mắt người, ta đã định trước chính là kẻ lấy sắc hầu người?”
“Công tử, ta…”
Không đợi Tuân Hương giải thích, Mạch Ngọc liền đứng dậy đi trước, vẫn là tố y mặc ngày thường, mái tóc đen dùng mộc trâm cài tùy ý, cùng luồng ngạo khi trên người, ngược lại lộ ra vẻ thanh nhã thoát tục.
Tuân Hương biết chính mình nói sai, im lặng ôm cầm đi theo sau.
Mãi đến khi ở trong phòng Hoài Vương, chỉ thấy tên vương gia cao cao tai thượng kia lười biếng dựa trên tháp thượng mềm mại, vạt áo mở rộng, con mắt hơi khép lại, mỹ nhân bên người y phục mát mẻ, tự mình rót đầy rượu ngon nâng chén đưa cho hắn.
Mạch Ngọc sau khi vào cửa liếc mắt đến bên tháp, sau đó liền ngồi trước bàn cầm, chuyên chú đàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/215954/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.