Hoài Vương thoáng chốc ngẩn người, Thường Thanh ở phía sau mặt càng trắng bệch, vội vàng bước lên phía trước, lấy từ trong tay áo mấy viên mồi đút cho chim kia ăn:
“Nổi điên trước mặt vương gia làm gì? Nói một câu ra hồn xem nào?”
Chim được ăn liền dài cổ kêu lại một câu:
“Chim ngu!”
Sau đó mô phỏng theo đâu ra đấy:
“Đồ hao tài tốn của! Chính nhà ngươi mới không được chủ nhân cưng chiều!”
Tiếp theo xòe cánh giống như sung sướng lắm nói liền một câu dài:
“Chim ngu xứng với Nhàn Vương! Chim ngu xứng với Nhàn Vương!”
Cả khuôn mặt Hoài Vương cũng tái rồi:
“Đây là chuyện gì?”
“Vương gia thứ tội!”
Sắc mặt Thường Thanh trắng bệch như tờ giấy dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Lão nô chắc chắn sẽ tra rõ việc này, nghiêm khắc tra hỏi, đem kẻ làm hư chim Bát Ca trừng phạt nghiêm khắc.”
“Bỏ đi!”
Hoài Vương vung ống tay áo, tức giận trên mặt chưa hết, nhưng nghe giọng nói cũng đã khôi phục trầm tĩnh:
“Không đáng vì súc sinh kia mà làm loạn lên… Huống hồ, nó cũng nói không sai.”
Dứt lời, một mình đi vào trong vườn.
Thường Thanh thở phào một cái, lập tức giận giữ trừng mắt nhìn con chim, vung lên tay áo dọa đánh, ai biết chim kia lại xòe cánh vui vẻ:
“Đầu gỗ! Đầu gỗ!”
Nghe được chim kia học vẹt, Hoài Vương nghĩ tới Thường quản gia bình thường dáng vẻ cứng nhắc quy củ, hình ảnh quả thực rất giống, cuối cùng nở nụ cười.
Trời quang rực rỡ, một tiếng đàn vang lên, nước chảy quanh co, giống như chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/215952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.