Lúng túng và trầm mặc tràn ngập giữa hai người với hai câu hỏi giống nhau, ý thức được sự không thích hợp, hai người vội vàng từ nền đá hoa cương lạnh cứng cùng nhau bò lên, Đoạn Hồi Xuyên ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi…”
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Ngôn Diệc Quân hời hợt cho qua bất ngờ nho nhỏ này, tư thái hờ hững tự nhiên kia khiến Đoạn Hồi Xuyên hoài nghi có phải là… chính mình hoa mắt hay không, mới nhìn thấy ảo giác giống như đôi tai dưới mái tóc của đối phương mơ hồ ửng hồng.
Mưa gió theo cửa sổ mở rộng bay vào, dính ướt mặt đất, sự phong tỏa trong đại sảnh tựa hồ đã được giải trừ cùng lúc tên côn đồ trốn chạy, dòng điện ầm ĩ cũng dần im không một tiếng động phiền nhiễu nữa, sự yên lặng được khôi phục.
Không ít người đã ngay lập tức chạy ra ngoài, chỉ còn lại nhân viên an ninh cùng vệ sĩ vội vội vàng vàng thu thập đầu đuôi, người bị thương không ít, may mà trận hỗn loạn này cũng không gây ra tử vong, phần lớn là bị thủy tinh vỡ hoặc các vật khác làm da thịt bị thương tổn, Đường La An ở gần tên côn đồ nhất cũng là người bị thương nặng nhất.
“Hừ, cư nhiên để cho tên kia chạy mất.” Khúc nhạc dạo ngắn rất nhanh bị Đoạn Hồi Xuyên lựa chọn lãng quên, hắn sờ soạng điếu thuốc ngậm trên miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm đen ngòm, ngón tay gõ từng chút từng chút một trên song cửa sổ, cau mày trầm tư.
Cái tên côn đồ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596396/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.