“Nhóc con sao đầu đầy ý nghĩ linh tinh thế?” Đoạn Hồi Xuyên tức giận gõ trán thằng em: “Còn nhanh hơn đi ngủ nữa.”
Hứa Thần cắn môi u oán liếc nhìn hắn, hít hít mũi, nói: “Em không có quà sinh nhật cũng không sao, anh cũng đừng hi sinh nhan sắc…”
“… Mau về phòng của em đi! Lập tức! Lập tức! Rảnh rỗi đọc thêm nhiều sách vào, ít xem phim truyền hình cẩu huyết đi!”
“Haizz.”
Thật vất vả đuổi được tiểu quỷ đi nghỉ ngơi, Đoạn Hồi Xuyên nhìn cơm nước trên bàn từ lâu đã nguội lạnh thở dài, đành đem tới lò vi sóng hâm nóng lại để đối phó với cái dạ dày đang không ngừng kháng nghị.
Cái đêm đầy giông tố này vẫn chưa ngưng, tại một phía khác của thành phố, mưa to như phá sụp nền trời mà đổ xuống, ào ạt xối xả như dòng sông chảy xiết. Mây đen phủ kín trăng, một tòa nhà bên bờ sông đứng im lặng trong đất trời chịu đựng cơn tập kích của gió mưa, ánh chớp chợt lóe, tô đậm thêm bóng tối đen kịt trong ánh sáng trắng.
Ở nơi thành thị tấc đất tấc vàng này, một tòa nhà có tầm nhìn rộng lớn, trực diện với con sông và đoạn đường trung tâm của thành phố cũng không phải chỉ cần có tiền là nhất định có thể mua được.
Mưa nghiêng gió nặng đánh lên cửa sổ tầng dưới của toàn nhà, nội thất không có đèn sáng, tăm tối âm u vắng lặng giống như lâu rồi không có người cư trú.
Đột nhiên, cửa lớn két một tiếng từ từ mở ra một cái khe, ngoài cửa rõ ràng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596397/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.