Hôm nay trời âm u, vầng thái dương ẩn mình sau cụmmây. Thời tiết ấm áp dễ chịu, thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua vô cùng mát mẻ.Không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy phiền muộn, Vân vĩ lang ngồi trong thưphòng, sai người đổi trầm hương thành đàn hương.
Giây lát sau, cửa thư phòng mở ra, một trước một sauhai người tiến vào. Người trước thay đổi hương xong liền lui xuống, người sau ởlại trong phòng chờ đợi. Lúc này Vân Trầm Nhã đọc sách hết sức tập trung tinhthần, thầm nghĩ có người ở bên cạnh hầu hạ cũng tốt, nên cũng không đuổi ra.
Một hồi sau, người bên cạnh thấy không có ai để nóichuyện, bèn sáp lại gần Vân vĩ lang, đến xem cuốn sách đang mở ra trên bàn củahắn.
Là một quyển binh pháp về cách bày trận. Bên cạnh, còncó một bản đồ về ba nước Thần Châu, Nam Tuấn quốc, Oa Khoát quốc trải rộng ra.Lúc này, trong tay Vân Trầm Nhã là một cây bút lông sói đẫm mực đỏ, đang vẽphác thảo một bức họa theo cuốn sách binh pháp.
Theo tình thế trước mắt, trong ba chỗ hỗn loạn của AnhTriêu quốc lúc này, Bắc Hoang là yếu nhất. Nếu không có Mạc tướng quân trợgiúp, biên giới Bắc Hoang sẽ bị nguy ngập. Mà mang binh tại Bắc Hoang lại làCảnh Phong. Nhị hoàng tử Anh Cảnh Phong xưa nay là người có tính tình khôngchịu lùi bước, nếu rơi vào tuyệt cảnh, không chừng hắn sẽ xảy ra chuyện.
Vân Trầm Nhã nghĩ đến đây, không khỏi nhíu mày. Mấyngày gần đây hắn duyệt qua trận pháp theo binh pháp vô số lần, ngoại trừ kéodài thời gian, hắn không nghĩ ra một diệu kế thứ hai nào giúp Anh Triêu quốcthoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Cảm thấy người bên cạnh đến gần, Vân Trầm Nhã liền giơtay chỉ chỉ vào tách trà. Người nọ cũng thông minh, liền lập tức bưng tách tràchạy đi, ngâm nước thay ra lá trà Trúc Diệp Tâm. Thay nước xong, người nọ thànhthành thật thật đứng xa ra.
Vân vĩ lang lại lật sách nghiên cứu gần một canh giờnữa, nhất thời lo lắng thở dài rồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Giâylát sau, trong thư phòng vang lên một thanh âm thật cẩn thận: "Vân quannhân, ngươi xem sách xong chưa?"
Vừa dứt lời, trong lòng Vân Trầm Nhã chấn động. Hắntrợn mắt nhìn lại cạnh bên mình, thì ra người đứng không xa không gần nãy giờchính là Tiểu Đường muội của nhà họ Thư.
Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ khiến một thân màu vàngtươi của nàng nổi bật lên, vô cùng lóa mắt.
Vân vĩ lang vốn còn tích tụ phiền não trong lòng, nhìnbộ dáng buồn cười như thế này của nàng, bao nhiêu phiền não lập tức tan thànhmây khói. Hắn cười rộ lên, chống khuỷu tay lên bàn, lấy tay chỉ chỉ "Xiêmy mới hả?"
Thư tiểu Đường thẹn thùng gật đầu.
Vân vĩ lang giơ tay vẫy vẫy nàng: "Lại gần đâymột chút, để ta nhìn kỹ xem."
Thư Đường tiến lên vài bước, xoay tròn vài vòng trướcmặt hắn, rồi cười rộ lên: "Ta đã đến lâu rồi. Vương quản gia nói Vân quannhân ngươi mấy ngày gần đây xem sách trong thư phòng, hễ xem là xem cả ngày,không cho người khác quấy rầy. Vương quản gia vốn bảo ta ngày mai hẵng đến,nhưng vừa đúng lúc gặp Tư Không quan nhân. Hắn mang ta đến thư phòng, bảo takhuyên ngươi tạm nghỉ một chút."
Vân Trầm Nhã nghe xong, chỉ nhướng mi nhìn nàng.
Thư tiểu Đường bị nụ cười này của hắn làm rung độngmạnh, không khỏi liếm liếm môi, lại nói: "Nhưng sau khi ta vào, thấy Vânquan nhân quá chú tâm xem sách, nên không muốn quấy rầy ngươi." Nói xong,nàng lại chỉ chỉ cuốn sách trên bàn, ngượng ngùng nói "Cuốn sách đó tacũng đã xem vài lần mà không hiểu gì cả. Nhưng khi Vân quan nhân ngươi chăm chúxem, dáng điệu đẹp vô cùng."
Vân Trầm Nhã nghe được câu cuối này lại cười rộ lên.Giây lát sau, hắn đóng cuốn sách trên bàn lại, đứng dậy nói với Thư Đường:"Trong phòng buồn chán, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một lát."
Hai người một trước một sau ra khỏi thư phòng. Hạ nhântrong Vân phủ không ít, thấy Thư tiểu Đường, không nhịn được hai mắt dán chặtvào.
Thư Đường bị nhìn như vậy cảm thấy không được tựnhiên, bèn nhỏ giọng hỏi: "Vân quan nhân, ngươi thấy hôm nay bộ xiêm y nàycủa ta có đẹp hay không?"
Vân Trầm Nhã nghe vậy cảm thấy thật buồn cười. Nếu làngày thường, hắn nhất định phải trêu đùa Tiểu Đường Đường nhà họ Thư này mộtphen, nhưng mới vừa rồi trận pháp trong cuốn binh pháp kia đã cuốn lấy hết tâmtư hắn, khiến hắn thật mệt mỏi, nên cũng chỉ cong môi, hỏi lại một câu: "Bảnthân ngươi cảm thấy thế nào?"
Thư Đường lại ra vẻ ngượng ngùng: "Thật ra banđầu ta chọn loại vải này là vì mùa thu sắp đến, màu vàng tươi sẽ mang đến khôngkhí vui mừng, tốt cho việc đi xem mắt. Nhưng xiêm y may xong, ta lại cảm thấymàu vàng này quá chói, có chút không được tự nhiên, sáng hôm nay cha ta cũng đãnói như vậy. Bản thân ta nghĩ, đợi cảm giác không được tự nhiên qua là đượcrồi. Dọc trên đường đến Vân phủ của ngươi đều có người chỉ trỏ."
Vừa đi vừa nói, hai người đã đến hoa viên phía sau hậuviện.
Hoa viên của Vân phủ thật ra rất lớn, ngoằn ngèo khúcchiết qua qua lại lại, những con đường mòn quanh co tĩnh mịch, thoạt nhìn rấtkhác biệt, thật ra là được bố trí trùng trùng điệp điệp ám vệ để phòng bị. Bờao uốn lượn một đường tỏa rộng ra. Hai con chó ngao nhỏ đang nằm sưởi nắng bênao, nhìn thấy Lang chủ tử và Thỏ ngốc tử, liền phe phẩy cái đuôi chạy tới hầuhạ.
Vân Trầm Nhã nghe Thư Đường nói xong, cười một hồi rồimới hỏi lại: "Cho nên ngươi không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng,cài một vòng hoa mướp trên đầu, toàn thân sáng bừng như vậy?"
Thư Đường đang ngồi xổm xuống chơi đùa với Măng TâyCải Trắng, nghe ra ý tứ của hắn, đột nhiên có chút thất vọng. Nàng gục đầuxuống nói nhỏ: "Thì ra Vân quan nhân cũng thấy khó coi." Ngừng mộtchút, nói tiếp "Ta còn tưởng rằng cho dù người khác không thích, Vân quannhân cũng sẽ khen ta vài câu."
Lời này nói ra, tuy không có nửa điểm trách cứ, nhưngVân Trầm Nhã nghe thấy trong lòng vẫn chùng xuống. Hôm nay hắn không có tâm tưtrêu ghẹo, mọi việc đều nói thẳng thừng. Thấy Thư tiểu Đường có chút nản lòng,Vân vĩ lang liền ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cười nói: "Đưa tayra?"
Thư Đường sửng sốt, đưa tay đến trước mặt hắn. VânTrầm Nhã giơ tay lên dùng đầu ngón tay vuốt thẳng cổ tay áo của nàng một hồi,lại nói: "Kỳ thật cũng không phải không có cách chữa, chất vải này nhuộmmàu không tốt, gặp nước sẽ ra màu, ngươi về nhà ngâm bộ xiêm y này trong nướcba ngày, mỗi ngày đổi nước ba lần. Đợi màu này phai bớt, thì bộ xiêm y nàytrông cũng không tệ lắm."
Trong đôi đồng tử đen trong suốt của hắn mang một ít ýcười, trong ý cười lại pha lẫn vài phần ưu phiền. Thư tiểu Đường trong lúc nhấtthời nhìn đến thất thần, kềm lòng không đậu nói: "Vân quan nhân, ngươi tốtnhư vậy, cô nương nhà ai có thể theo ngươi, thật sự là có phước." Nóixong, nàng chợt thấy uể oải, rầu rĩ lại hỏi "Vân quan nhân, sau này ngươicưới thê tử, ngươi còn có thể đối xử tốt với ta hay không?"
Vân Trầm Nhã giật mình hẳn. Trong hoa viên, trúc xanhdập dìu như sóng, dòng nước lững lờ trôi trong chiếc ao nhỏ. Măng Tây Cải Trắngdường như nghe hiểu tiếng người, cả hai đều nín thở ngưng thần.
Một lát sau, Vân Trầm Nhã mới nhẹ giọng nói: "Cònngươi thì sao, nếu ngươi gả cho người ta, còn có thể đối xử tốt với ta haykhông?"
"Tất nhiên!" Thư Đường không cần nghĩ ngợigì đáp lại, rồi nói tiếp "Ta đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, sau này, tavà cả tướng công của ta nữa, cả hai đều phải cùng nhau đối xử tốt với Vân quannhân."
Vân Trầm Nhã nghe xong những lời này, trong lòng trỗilên nhiều tư vị mờ mịt hỗn loạn. Trầm mặc giây lát, hắn nâng Thư Đường đứngdậy. Hai người lại một trước một sau đi dọc theo con đường nhỏ bằng đá vụn, mộtlát sau, đột nhiên Vân vĩ lang quay đầu lại hỏi: "Sau này ngươi... muốn gảcho người như thế nào?"
Thư Đường nghĩ nghĩ, lại cười hắc hắc: "Ta muốngả cho một người bình thường, giết lợn mổ thịt gì cũng được. Vì bản thân ta làngười thật thà, cho nên cũng muốn tìm một người thật thà, sống một cuộc sống ổnđịnh, bình yên cho đến cuối đời."
Yết hầu Vân Trầm Nhã di động lên xuống, lại hỏi:"Vậy, còn những người khác không được sao?"
"Người khác là người nào?"
"Ví dụ như quyền thần, hoặc là...vương hầu, hoàngtôn?"
Thư Đường nghe xong liền nở nụ cười "Vậy khôngđược. Ta không có bao nhiêu học vấn, gả cho người như vậy, nhất định sẽ dọa bênnhà tướng công mất. Hơn nữa ta thường nghe cha ta nói, nhà quan phức tạp, córất nhiều quy củ, nếu gả cho nhà giàu có, cả đời ta phải sống khổ sốngsở."
Nói xong, nàng nhìn thấy Măng Tây Cải Trắng đang phephẩy cái đuôi, lẻn đến một chỗ cạnh bờ ao, hướng về phía nàng sủa gâu gâu. Đácuội xếp vòng quanh một nhúm đất, chỗ lấp hạt đào không hề có nửa điểm độngtĩnh nào.
Thư Đường tò mò ngồi xổm xuống, chỉ vào chỗ lấp đấthỏi: "Đây là cái gì?"
Vân vĩ lang vẫn thất thần, mơ màng đáp: "Là chỗchôn hạt đào hồi trước."
Thư Đường nghĩ nghĩ, đi thẳng đến bên ao vốc từng vốcnước tưới lên nhúm đất đó, nói với Vân Trầm Nhã: "Ta thấy đất chỗ này khôquá, chắc là thiếu nước. Hạt đào phải được tưới nước đầy đủ, ngày sau mới cóthể trưởng thành ra cây đào, nở ra hoa đào."
Nói xong, nàng lại múc nước đến tưới nhúm đất. Vừa thòtay xuống ao đã bị Vân Trầm Nhã ngăn lại. "Không cần đâu." Vẻ mặt hắnâm u thâm trầm "Vốn... chỉ là tùy tiện chôn xuống thôi."
Vốn chỉ tùy tiện chôn xuống, vốn không muốn nó khaihoa kết quả. Nếu đã không hy vọng, cần gì phải mong đợi một cách hoang đườngrằng mùa xuân đến, từ một nhúm đất khô cằn lại có thể đâm chồi nảy lộc thànhcành lá xanh rì, hoa đào rực sáng.
"Quên đi." Vân Trầm Nhã nói "Quênđi..."
Thư Đường thấy mặt Vân vĩ lang buồn bã, nên không ởlâu lại Vân phủ. Đứng dậy, nàng đem cây sáo ngọc nhỏ bên hông trả lại cho VânTrầm Nhã, dặn dò vài câu, còn nói vài ngày nữa sẽ đến thăm hắn.
Đêm đó, Vân vĩ lang vì tâm tình không tốt, chỉ mangtheo hai con chó ngao nhỏ dạo bước chung quanh trong phủ.
Mấy ngày gần đây, vì Đường Ngọc sinh khúc mắc đối vớiPhương Diệc Phi, nên ở lại Vân phủ. Hắn hỏi mượn Vân vĩ lang các loại sách địalý về Mục Đông và Lâm Nam, ngày ngày chăm chú đọc, nghĩ nếu quả thật xảy rachuyện gì, sau khi về nhà cũng có thể giúp đỡ huynh trưởng và các thúc phụ. Bởivậy, hắn và Vân Trầm Nhã, tạm thời nước giếng không phạm nước sông.
Ai ngờ quả đúng là oan gia ngõ hẹp. Vân Trầm Nhã đidạo trong vườn hoa, không hẹn mà gặp Đường Ngọc cũng đang ra ngoài hóng mát.Vân vĩ lang vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng Đường Ngọc cũng không chịu buôngtha cho y, trực tiếp đến cản Vân Trầm Nhã lại, hỏi: "Có phải hôm nay tiểuĐường đến đây hay không?"
Vân Trầm Nhã nhíu mày nhìn hắn.
Đường Ngọc lại tự phỏng đoán: "Cũng không biếtnàng đã nguôi giận đối với ta chưa. Nhiều ngày rồi ta không nhìn thấy nàng, đợihai ba ngày nữa ta đến con hẻm nhỏ Đường Hoa thăm nàng một chút."
Lời ấy vừa ra, trong lòng Vân vĩ lang như có báo động.Hắn bất động thanh sắc nhìn Đường Ngọc một hồi, chợt cười nói: "Chờ hai bangày nữa rồi hẵng đi, nàng dường như chưa có nguôi giận đâu."
Ngừng một chút, hắn như nhớ lại chuyện gì, khuôn mặtlộ vẻ nghiêm túc, nói: "Vừa lúc hai ngày nay, ta nghe được ở ngoại ô thànhĐông có một người họ Diệp, hình như biết thuật dịch dung. Ngươi và Phương DiệcPhi quen biết nhau, đi xem thử đi."
Đường Ngọc nghe xong, đầu tiên là nổi lên lòng nghingờ. Nhưng nghĩ lại, Vân Trầm Nhã làm như vậy, rõ ràng là cho hắn một cơ hộithăm dò điều tra sự thật. Nếu người ở ngoại ô thành Đông là Phương Diệc Phi,hắn trước tiên sẽ liên hệ bàn bạc với gã ta, có thể chiếm được tiên cơ, nếungười nọ không phải là Phương Diệc Phi, hắn cũng chẳng có lỗ lã gì. Nghĩ vậy,Đường Ngọc liền ứng thuận đi làm chuyện này.
Vân Trầm Nhã thấy hắn đồng ý làm chuyện này, tâm tìnhmới bớt bực bội.
Đêm càng về khuya, Vân vĩ lang dắt theo hai con chósăn, lẻn đến cửa phòng ăn, ló đầu vào hô hoán: "Thím Diệp!"
Một bà lão cao lớn thô kệch lên tiếng trả lời, nhìnthấy Vân Trầm Nhã, bà vừa mừng vừa lo.
Vân vĩ lang cười hì hì hỏi: "Ta nghe nói con củathím Diệp ở ngoại ô thành Đông đang lo âu chuyện xuất giá?"
Thím Diệp nghe xong, mặt mày ngượng ngùng, lẩm bẩm vàicâu "Việc xấu trong nhà không thể lan truyền ra ngoài được", rồi nóivới Vân vĩ lang: "Không dám dối gạt Đại công tử, con trai ta đúng là bịbệnh điên, từ nhỏ đã tự cho mình là một cô nương, ngày ngày mặc váy, đeo vòng,cài trâm. Trước đây thì không sao, nhưng trưởng thành rồi thân thể ngày càngtráng kiện a..."
Than thở vài câu, thím Diệp vò vò lai áo, có chútngượng ngùng "Có chuyện nàyta đã sớm muốn nói với Đại công tử, thật ngại không biết phải mở miệng như thếnào."
Vân vĩ lang nghiêm trang: "Nói nghe thửxem."
Thím Diệp nói: "Ta thật ra cũng muốn Diệp tiểuBảo nhà ta làm nam nhân, nhưng bất kể làm thế nào hắn cũng không vui, ép quáhắn nóng nảy lên đòi thắt cổ, còn nói muốn tìm một trượng phu yêu thương lẫnnhau. Ta hiện nay đã chừng này tuổi rồi, cũng đã nghĩ thông suốt, cảm thấy chỉcần con mình hạnh phúc là được rồi. Đại công tử, ngươi quen biết nhiều, ngươixem...có ai đó, có thể giới thiệu cho con ta hay không? Già một chút cũng đượca."
Đột nhiên Vân vĩ lang nở nụ cười "Ta chính là vìchuyện này mà đến đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]