Vân vĩ lang xấu xa thì xấu xa, nhưng làm người vô cùngchịu khó. Nếu hắn bận việc thì ngủ trễ dậy sớm, nếu không có việc gì thì ngủsớm dậy sớm. Lúc nào công việc ngập đầu, hắn sẽ tập trung vào công việc, cònkhi nhàn rỗi, sẽ đi làm chút chuyện xấu chơi.
Nhưng ngày hôm nay, mặt trời lên cao đã ba sào rồi, TưKhông Hạnh ở ngoài phòng đợi cả canh giờ mới thấy Vân vĩ lang ngái ngủ mở cửara, vừa thắt lại đai lưng, vừa cất giọng gọi Măng Tây Cải Trắng.
Ló đầu ra thấy Tư Không Hạnh, Vân Trầm Nhã miễn cưỡnghỏi thăm một tiếng. Tư Không Hạnh kính cẩn bẩm báo chính sự, còn chưa lui ra,lão quản gia đã vội vã đến từ tiền sảnh.
Quản gia đến là để bẩm báo một chuyện, nói Đường NgọcĐường công tử sáng sớm hôm nay đã thu thập hành lý đi rồi, nói là phải rời khỏidăm ba bữa, bảo lão nhắn lại với Vân đại công tử.
Vân vĩ lang nghe xong, trong lòng vui vẻ, nhưng ngoàimặt lại tỏ ra hoang mang: "Sao? Đây là vì chuyện gì?"
Lão quản gia trả lời: "Đường công tử nói, ngoại ôthành Đông có một vị công tử họ Diệp, tám phần mười là quen biết với hắn, hắnđến xem thử." Nói tới đây, lão quản gia lại bối rối "Ta cũng lấy làmkỳ, họ Diệp này ở Nam Tuấn quốc ít có. Ngoại ô thành Đông, ngoại trừ đứa conđiên của mụ Diệp, chẳng lẽ còn có nhà nào họ Diệp nữa sao?"
Khóe miệng Tư Không Hạnh co rút. Vân Trầm Nhã cườicười, vân đạm phong khinh đổi đề tài: "Chỉ có chuyện này thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781073/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.