Trong Kinh Hoa thành ở Nam Tuấn quốc, đương thời nếunói về hàng ngũ công tử thảnh thơi nhất, Đường nhị thiếu gia tất sẽ là sự lựachọn hàng đầu. Phương Diệc Phi phú quý thì có phú quý thật, tao nhã thì có taonhã thật, nhưng trọng trách trên vai gánh vác quá lớn, quá nặng. Mà về phươngdiện này, cơ nghiệp của Đường gia toàn do Đường đại thiếu gia và hai vị thúcthúc gánh vác, hơn nữa Đường lão phu phụ vô cùng cưng chiều tiểu nhi tử, cho dùĐường Ngọc có ngày ngày muốn gối đầu trên vàng ngủ trên bạc, bọn họ cũng thấykhông có gì quá đáng.
Nói đến cũng lạ, thường người ta đều nói con cưng quásẽ đâm ra bất hiếu, nhưng Đường Ngọc lại là một người rất hiền lành. Từ nhỏ đếnlớn, hắn chưa từng lớn tiếng với hạ nhân lần nào, cũng chưa từng chọc ghẹo quamột cô nương, bên đường hễ gặp ăn xin liền bố thí cho họ cả thỏi bạc.
Đường Ngọc cứ xuôi chèo mát mái sống như thế cho đếnkhi được mười bảy tuổi – độ tuổi kết hôn. Nhưng đầu của hắn kín mít như quảdưa, từ đầu đến cuối không tìm thấy một lỗ hổng nào, gặp cô nương nhà người ta,chả mảy may xúc động hay có chút xíu tình cảm nào. Các vị trưởng bối của Đườnggia vô cùng sốt ruột, tụ họp lại một chỗ cân nhắc, quyết định sẽ tìm cho hắnmột vị tiểu mỹ nhân để làm hồng nhan tri kỷ, thân thế trong sạch, diện mạo độnglòng người là được rồi, không cần có nhiều của cải, quan trọng là có thể làmcho Đường Ngọc động lòng.
Thật ra năm đó cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781082/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.