Ngoài Công Nghi đường, dòng nước lững lờ trôi dưới mộtchiếc cầu cong cong, hoa sen giữa hè đã sớm héo rũ, nhưng vẫn còn lại lá sen.
Đã quá giờ Ngọ, cơn mưa bụi mù mịt nơi phía chân trời,cạnh bờ, chiếc thuyền lá dập dềnh trên nước.
Nếu không có cung nữ lay động mái chèo ra giữa hồ chocá ăn, người không biết còn tưởng đây là cảnh mưa bụi cuối xuân ở Giang Nam.
Nhưng đây không phải là Giang Nam, mà là một góc trongcấm cung Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc.
Không thanh đạm cổ xưa như bề ngoài, bên trong CôngNghi đường được ngầm bố trí cơ quan khắp bốn phía.
Bên trong phòng khách không lớn, Nam Tuấn vương ngồighế trên, đứng bên cạnh hắn là tiểu thế tử Đỗ Tu.
Ngồi bên trái là đám người Vân Trầm Nhã, Cảnh Phong,bên phải là Đỗ Lương, Nguyễn Phượng và những người có liên can.
Một tiểu thái giám nâng chiếc khay ngọc đứng trước mặtVân Trầm Nhã. Vân vĩ lang cười nhẹ, nhàn nhã đặt cuộn giấy bạc trong tay lênkhay ngọc, nói: "Ta dùng cái này để làm một cuộc giao dịch với Nam Tuấnvương."
Cuộn giấy bạc ấy có nội dung gì, Đỗ Kỳ không cần xemcũng biết.
Lần trước, tại Minh Hà Thiên uyển Vân Trầm Nhã tươngkế tựu kế, mượn bẫy sắp đặt của Đỗ Lương khiến bản thân mình bị ám sát. Kể từđó Anh Triêu quốc liền có cái cớ xuất binh tấn công Nam Tuấn quốc. Chỉ là lầnnày Vân vĩ lang cũng không phải thật sự muốn tấn công Nam Tuấn quốc, mà muốnmượn cái cớ này giải quyết mối lo ngại Liên Binh phù.
Quả nhiên, cuộn giấy bạc kia ghi lại quá trình Đạihoàng tử Anh Triêu quốc bị ám sát do Quốc sư làm chứng, kèm theo dấu ấn ngọc tỷxác nhận.
Chỉ cần vật này lọt vào tay Hoàng đế Anh Triêu quốc,cho dù ngày mai Anh Triêu quốc có xuất binh, cả thiên hạ cũng chẳng ai dám xenvào nửa câu.
Đỗ Tu đứng sau lưng Đỗ Kỳ, thấy rõ nội dung trên cuộngiấy bạc, không khỏi hít mạnh vào một hơi.
"Xin hỏi Đại hoàng tử muốn giao dịch như thếnào?" Đỗ Kỳ trầm mặc nhận lấy cuộn giấy bạc, sau đó lên tiếng hỏi.
Vân Trầm Nhã nhẹ nhàng gạt bã trà sang một bên, hơinóng nghi ngút bốc lên, lá trà xanh biếc dập dềnh chìm nổi trong tách.
"Cũng không có gì, ta chỉ đổi cuộn giấy này lấyhai điều kiện với Nam Tuấn vương mà thôi."
"Điều kiện ra sao?"
"Thứ nhất, Nam Tuấn quốc kết tình bang giao hữunghị với Anh Triêu quốc ta, trong vòng năm mươi năm phải niêm phong Liên Binhphù, trong hai nước không được nổi can qua, không được gây chiến loạn. Nếu NamTuấn quốc có ý đồ phục hồi Liên Binh phù, Anh Triêu quốc ta sẽ xem đó là hànhđộng vi phạm hiệp ước, lập tức xuất binh."
Đỗ Kỳ khẽ trầm ngâm một lát sau rồi đáp:"Được."
"Còn điều kiện thứ hai là..." Vân Trầm Nhãbuông tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Kỳ "Hiệp ước này không những NamTuấn quốc phải tuân theo, mà tám nước còn lại ở phía Nam cũng phải tuântheo!"
Lời này vừa thốt ra, tấc cả mọi người có mặt đều cảkinh.
Điều kiện thứ nhất là hiệp ước giữa hai quốc gia,không khó gì để thực hiện. Nhưng một mình Nam Tuấn quốc, sao có thể cam đoantám nước khác cũng sẽ tuân thủ theo hiệp ước này?
Điều kiện thứ hai này thật sự hơi bị khắc nghiệt.
Ánh mắt Đỗ Kỳ căng thẳng, sau một lúc lâu vẫn khôngnói gì. Đỗ Tu nhíu chặt lại mày, trong bụng có chút không cam lòng.
"Hoang đường!"
Đột nhiên, có người cất tiếng quát lên. Mọi người dõimắt theo nơi vừa cất lên tiếng, chỉ thấy Đỗ Lương phất tay áo đứng lên, gằntừng tiếng nói: "Thứ lỗi cho ta ăn ngay nói thẳng, điều kiện của Đại hoàngtử, từng câu từng chữ đều bất lợi đối với Nam Tuấn quốc ta."
"Trong chín nước ở phía Nam này, Nam Tuấn quốc tacũng không phải là nước mạnh nhất. Nếu muốn áp chế tám nước còn lại, nhất địnhphải mượn lực Liên Binh phù. Nhưng Anh Triêu quốc ngươi lại niêm phong Nam LiênBinh phù trước, còn đồng thời muốn chín nước phía Nam ta đều tuân theo hiệp ướcnày. Hai điều kiện này trái ngược nhau, thật đúng là cố tình làm khó bọn tamà!"
Dứt lời, Đỗ Lương cũng không thèm liếc mắt lấy VânTrầm Nhã một cái, mà đi thẳng đến trước mặt Đỗ Kỳ, cung kính hành đại lễ.
"Hoàng thượng, việc này đều do thần gây nên. Thầnchỉ vì lợi ích trước mắt, một lòng muốn phục hồi Liên Binh phù, mới đả thươngĐại hoàng tử. Hoàng Thượng muốn trách phạt như thế nào cũng không sao. Cho dùcó áp giải thần đến Anh Triêu quốc chịu thiên đao vạn quả, thần cũng không dámcó nửa câu oán hận. Nhưng điều kiện của Đại hoàng tử thật sự rất quá đáng, khẩncầu Hoàng Thượng đừng đáp ứng."
Đỗ Kỳ nghe vậy lại trầm ngâm một lát nữa. Vẻ mặt củahắn vẫn trầm tĩnh ung dung như cũ, thờ ơ lãnh đạm đến mức nhìn không ra cảm xúcgì.
Cầm tách trà lên nhấp một ngụm, Đỗ Kỳ nói: "Ngươiđứng lên trước đã."
Đỗ Lương cúi đầu nhưng không trả lời.
Đỗ Kỳ lại nhìn về phía Vân Trầm Nhã: "Lục Vươnggia nói không sai, hai điều kiện của Đại hoàng tử quả thật làm trẫm rất khó xử.Chi bằng Đại hoàng tử hãy đề xuất ra cách nào giúp Nam Tuấn quốc ta làm cho támnước khác cũng tuân theo hiệp ước này sau khi Liên Binh phù bị niêmphong?"
Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ vài lời của Đỗ Kỳđã trả lại vấn đề nan giải này cho Vân vĩ lang.
Vân Trầm Nhã nở nụ cười.
"Đó là chuyện của các người, làm sao ta biếtđược?"
Đây đúng là tác phong của Anh Triêu quốc, nói ỷ thếhiếp người cũng được, ti bỉ vô lại cũng được, nhưng khí thế như vậy, thực lựcnhư vậy, nhìn cả thiên hạ Thần Châu bằng nửa con mắt, quả thật là không ai cóthể địch lại.
Trong phòng khách Công Nghi đường lại tĩnh lặng vôcùng.
Đỗ Kỳ nhẹ thở dài.
Ánh mắt Đỗ Lương càng ảm đạm. Kết quả cuộc đàm phánhôm nay tệ hơn quá nhiều so với lão đã dự đoán .
Thật ra Vân Trầm Nhã đã sớm nhìn ra, ở Nam Tuấn quốc,chỉ có hai cha con Lục Vương gia cố chấp muốn phục hồi Liên Binh phù.
Đỗ Lương vốn tưởng rằng hôm nay Vân Trầm Nhã sẽ chỉnhằm vào lão, muốn trị tội Lục Vương gia lão nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn, khôngngờ Vân Trầm Nhã lại ném thẳng ra hai điều kiện, triệt để tiêu diệt tận gốc khảnăng chống đối lại Anh Triêu quốc của các nước phía Nam.
Nghĩ đến đó, Đỗ Lương đành thở dài một tiếng. Lão trầmmặc một lát, cuối cùng nói toạc mọi chuyện ra.
"Chuyện ở Minh Hà Thiên uyển lần trước quả thậtlà do ta đã bày bố. Nhưng Đại hoàng tử đi một nước cờ cao hơn, tự lấy thân mìnhra mạo hiểm, Nhị hoàng tử lại lấy thân phận Quốc sư phản kích lại một con cờ.Thận trọng như thế, cao tay như thế, thần đành cam bái hạ phong. Nhưng mà, ngàyđó ở Minh Hà Thiên uyển, Đại hoàng tử ngươi lén sử dụng mưu kế khiến tên tộithần của Nam Tuấn quốc ta chạy thoát mất, chuyện này nên tính như thế nàođây?"
"Nam Tuấn quốc ngươi làm mất người thì liên quangì đến ta?" Sau một lúc lâu, Vân Trầm Nhã chậm rãi nói tiếp "Hơn nữa,chuyện ngươi nói cũng đã trôi qua, ta nói ta đã quên mất, vậy thì ngươi làm gìđược ta?"
"Ngươi..."
"Lục Vương gia, lúc này không thể tìm cách vớtvát nữa." Cảnh Phong nói "Nếu Vương gia muốn một mình gánh chịu tộidanh lần này, chỉ sợ đã tính nhầm rồi."
"Không sai, ở Nam Tuấn quốc này, muốn phục hồilại Liên Binh phù đúng thật là chỉ có Lục Vương gia ngươi. Nhưng cũng khônggiấu Lục Vương gia làm gì, binh lực của Nam Liên Binh phù từ đó tới giờ vẫn làmột mối tâm bệnh trong lòng Anh Triêu quốc ta, không giải quyết từ gốc rễ màchỉ nhằm vào một người, làm như vậy hóa ra chuyến đi này của chúng ta coi nhưcông cốc à."
Nghe Cảnh Phong vạch trần ý định của bọn họ một cáchrõ ràng thông suốt như thế, trên mặt Nam Tuấn vương hiện lên một tia cảm xúckhông thể diễn tả bằng lời.
Nhìn hai vị thiên chi kiêu tử của Anh Triêu quốc, ĐỗKỳ ngoài cảm giác ái mộ ra còn có một thứ cảm giác đặc biệt khác. Không phảicảm giác bất đắc dĩ, không phải phẫn hận, mà là một loại mơ hồ chờ mong. Nghĩđến một ngày nào đó Nam Tuấn quốc của hắn cũng có thể có một bậc đế vương tàiba như vậy, một ngày nào đó Nam Tuấn quốc của hắn cũng có thể được hưng thịnhvô cùng vô tận như vậy.
"Được." Bỗng nhiên Đỗ Kỳ lên tiếng"Điều kiện của hai vị Hoàng tử, tất cả trẫm đều chấp nhận."
"Phụ hoàng?"
"Hoàng huynh..."
Trong lúc nhất thời, cả Đỗ Tu lẫn Đỗ Lương cùng kêulên.
Nhưng Đỗ Kỳ chỉ khoát tay áo, trong giây lát hắn lạicười rộ lên. Hắn lập lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
"Niêm phong Liên Binh phù, kết bang giao cùng AnhTriêu quốc, khiến cho tám nước còn lại ở phía Nam cũng đều tuân theo hiệp ướcnày."
"Hai điều kiện này trẫm đều chấp nhận."
Hiệp ước giữa hai vị Hoàng tử Anh Triêu quốc và NamTuấn vương Đỗ Kỳ tại Công Nghi đường năm đó trở thành việc gây bàn tán tranhcãi nhiều nhất trong lịch sử.
Có người nói chấp thuận hiệp ước này là sự sỉ nhụcchưa từng có từ trước đến nay đối với Nam Tuấn quốc. Cũng có người nói, nếukhông có hiệp ước này, Nam Tuấn quốc căn bản không thể trở thành một triều đạithịnh thế phồn hoa sau này.
Mọi người ai cũng tự cho mình là phải, tranh luận bàncãi không ngớt.
Nhưng sau mấy năm hiệp ước được ký kết, Nam Tuấn vươngĐỗ Kỳ đã từng nói với tiểu Thế tử Đỗ Tu như vầy.
"Trên đời này có rất nhiều sự việc đều là con daohai lưỡi. Quan trọng là cách nhìn của ngươi như thế nào. Hiệp ước này bề ngoàixem ra quả thật không công bằng. Nhưng mặt khác, không phải nó khuyến khích NamTuấn quốc ta không được giẫm chân tại chỗ, phải nước giàu binh mạnh, độc lậpxác nhận vị trí của mình ở phía Nam sao?"
"Nay Anh Triêu quốc có Anh Cảnh Hiên, Anh Cảnh Phonglàm trụ cột, hùng bá trong Thần Châu, không thể xúc phạm đến. Nhưng đằng saukhí thế như vậy, ai dám nói không phải đó là mấy trăm nay nỗ lực của Anh Triêuquốc, không phải do sự tận tụy nỗ lực hết mình của dòng giống hoàng thất AnhTriêu quốc mà thành."
"Con người thường hay rêu rao than phiền là thóiđời bất công. Nhưng bọn họ có biết đâu để làm một quốc gia đứng đầu, để làm mộtngười ở địa vị cao nhất phải trả giá biết bao nhiêu tâm lực, đảm đương biết baonhiêu gánh nặng trên vai, nhiều hơn nặng hơn người khác gấp trăm, gấp ngànlần."
"Ta chỉ mong ước một ngày nào đó, dưới sự trị vìcủa Đỗ Tu ngươi, Nam Tuấn cũng sẽ có được một vị minh quân như vậy, cũng sẽ cóđược một cuộc sống thịnh thế phồn hoa như vậy."
Ra khỏi Công Nghi đường, mưa đã tạnh.
Trước Minh Hoa điện phong cảnh rộng lớn vô ngần, gióthu bắt đầu nổi lên xung quanh.
Chuyện Nam Liên Binh phù xem như hoàn toàn giải quyếtxong. Tiếp theo, chỉ cần chờ Vũ Văn Sóc đến, giải quyết khúc mắc giữa Liên Binhphù và các nước Bắc quốc.
Vân Trầm Nhã thở phào một hơi, áp lực trong lòng xemnhư nhẹ đi một nửa.
Tâm tình nhẹ nhõm, tiện thể cũng nên giải quyết xongchuyện vớ vẩn còn tồn đọng. Giơ cán quạt gõ gõ lên vai Cảnh Phong, Vân vĩ langhỏi: "Đúng rồi, hôm trước ta có nói với ngươi là ta có tin tức của LiễuNgộ, sao không thấy ngươi hỏi lại ta gì cả?"
Gió thổi vạt áo bào Quốc sư tung bay, ánh mắt CảnhPhong ngưng lại, cúi đầu không đáp.
Vân vĩ lang thấy thế chợt tỉnh ngộ.
"Ngươi đang...sợ sao?"
Cảnh Phong vẫn không nói gì như cũ.
"Sợ nếu là tin không tốt lại sụp đổ một tia hyvọng cuối cùng?" Vân vĩ lang nhướng mày.
Cảnh Phong trầm mặc không lên tiếng khẳng định suyđoán của hắn đã đúng. Vân Trầm Nhã khẽ giật mình kinh ngạc, sau một lúc lâu lạicười rộ lên một cách thích thú.
Chuyện Nam Liên Binh phù đã giải quyết xong, CảnhPhong cũng nên trở về Anh Triêu quốc đi thôi.
Thôi được, trước khi hắn đi cũng nên tặng hắn một lễvật.
"Vị phu nhân kia của ngươi thật ra mạng rất lớn,trên chiến trường đao kiếm vốn không có mắt, nàng đỡ giúp ngươi mấy kiếm, nhưngchưa bị thương trúng chỗ yếu hại."
Cảnh Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt trànngập sự khó tin.
Trong đầu nhớ lại lần sau cùng khi hắn tự mình tìm đếnBắc Hoang, chỉ tìm thấy cây đàn thất huyền cầm lấm lem vết máu. Trong lòng CảnhPhong chợt nổi lên một cơn đau đớn lan truyền khắp toàn thân.
Hắn há hốc mồm, lại không biết phải nói gì, dường nhưlúc này dù nói gì đi nữa cũng không thích hợp.
"Tiểu Ngộ..." Sau một lúc lâu, hắn chỉ cóthể gọi ra một cái tên này, giọng khản đặc mang theo một chút bối rối, dườngnhư sợ tia hy vọng này sẽ mất đi trong phút chốc.
Vân vĩ lang lười biếng nói: "Đúng vậy, nàng khôngchết, chẳng qua hiện nay nàng ở đâu ta cũng lười hỏi thăm, tự ngươi tìm đithôi." Dứt lời, Vân Trầm Nhã giũ giũ áo choàng, cũng không thèm để ý đến CảnhPhong đứng đờ người ra bên cạnh, đi thẳng xuống bậc thang, hướng cửa Nam cungcấm đi ra.
Ngoài cửa Nam, chỉ có Bạch Quý vội vã tiến lên đón.Thấy chỉ có một mình Vân vĩ lang, lại dõi mắt trông xa xa thấy Cảnh Phong vẫnđứng đờ ra trước điện Minh Hoa, phảng phất như đã hóa đá không thể động đậy gìđược nữa, nhịn không được hỏi: "Đại công tử, Nhị công tử hắn..."
Vân Trầm Nhã liếc mắt nhìn thoáng qua trước Minh Hoađiện, không quan tâm nói: "Để hắn hứng gió một lát, nếu không nhất thờikhông bình tĩnh lại được."
Ngoài cửa cung, Bạch Quý chuẩn bị xe ngựa đâu vào đóđứng chờ bên phía phải.
Nhưng Vân Trầm Nhã lại chậm rãi bước về phía trái.
Bạch Quý sửng sốt, vội vàng đuổi theo, nói: "Đạicông tử đi nhầm hướng rồi, Đường Tửu hiên ở đầu phía bên kia."
Vân vĩ lang nói: "Đúng vậy, ngươi về Đường Tửuhiên làm chuyện của ngươi, ta đi thành Tây làm chuyện của ta."
Bạch Quý sửng sốt, tò mò nói: "Đại công tử đithành Tây có chuyện gì?"
"Ta à?" Vân Trầm Nhã cười, mặt mày hớn hởđắc ý "Ta đi cưới thê tử."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]