Chương trước
Chương sau
Ngày mười sáu tháng Tám, tiểu thế tử Đỗ Tu về triều,sau hai ngày nghỉ ngơi, Nam Tuấn vương mở tiệc chiêu đãi khắp bốn phương támhướng, chào mừng Đỗ Tu trở về.

Đêm hôm đó, có rất nhiều tân khách tụ tập trước điệnMinh Hoa trong cung cấm, ngoại trừ những quan to trong triều, còn có sứ thầnđến từ các quốc gia khác.

Nhưng hai vị hoàng tử Anh Triêu quốc không đến dự, vìbuổi tiệc này trên danh nghĩa là chào mừng tiểu thế tử trở về, nhưng thực tế làđể tiễn đưa Lục Vương gia Đỗ Lương.

Hôm trước Vân Trầm Nhã bị thương tại Minh Hà Thiênuyển, Nam Tuấn quốc chỉ là một nước nhỏ, không đắc tội nổi một Anh Triêu quốchùng bá một phương trong Thần Châu. Vân vĩ lang bị ám sát ngay tại địa bàn củaNam Tuấn quốc, nếu không muốn gây ra chiến tranh, Nam Tuấn quốc tất nhiên phảiđưa ra một người gánh vác tội danh. Lại bởi vì Vân Trầm Nhã đã công khai chỉtên điểm mặt Đỗ Lương, Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ không thể khoanh tay đứng nhìn, nênĐỗ Lương không thể thoát khỏi kiếp nạn lần này.

Quả nhiên, sau khi tiệc chào mừng chấm dứt, ngày hômsau, Nam Tuấn vương liền phái người đến Vân phủ, thỉnh Vân Trầm Nhã chọn ngàynào rảnh rỗi vào cung.

Vân vĩ lang giả vờ giả vịt lật lịch, chọn ngày haimươi bảy tháng Tám là một ngày hoàng đạo tốt lành, không bị kiêng kị gì.

Cũng là ngày hắn rảnh rỗi thanh nhàn.

Ba người bọn Đường Ngọc rời đi vào ngày hai mươi batháng Tám hôm nay. Trước khi bọn họ đi, không có thông báo cho bất kỳ ai, chỉbán đi tòa nhà trong ngõ Vân Hạng, có lẽ là không tính đến chuyện trở về nữa.

Con người vốn là như thế, đến rồi đi, không có gì làcố định, chắc chắn cả.

Hai ngày sau khi gã sai vặt báo lại tin tức mấy ngườibọn Đường Ngọc đã rời khỏi, mùa thu đã bao trùm cả tòa Kinh Hoa thành.

Lúc đó, Vân vĩ lang đang cùng Cảnh Phong chơi cờ ở bànđá phía sau viện, hai bên con cờ trắng đen đang sát phạt nhau đến trời sầu đấtthảm, gió lửa tưng bừng.

Bên trái bàn chơi cờ bằng đá là một chiếc ao nhỏ. Venhồ, một ấm nước đang được bắc lên để pha trà. Tiếng nước sôi ùng ục vang lên.Nhưng ba người đang tập trung bên phải bàn cờ đá, dường như bị ván cờ đầy căngthẳng thôi miên, ai nấy như mắt điếc tai ngơ không hề để ý gì đến tiếng nướcsôi.

Trong ba người này, chỉ có Tư Không, Tư Đồ là chânquân tử - lẳng lặng xem đánh cờ mà không lên tiếng. Người còn lại gấp đến mứcđầu chảy đầy mồ hôi, nhịn không được xuýt xoa lải nhải miết – đó chính là BạchQuý Bạch lão tiên sinh.

Cảnh Phong cầm cờ trắng, ánh mắt do dự không chắc chắnnhìn về phía Tây Bắc của bàn cờ, Bạch Quý nhịn không nổi vỗ đùi cái chát la ầmlên: "Nhị công tử, nên thủ thành trước rồi mới vây quét đối phương a, nếuhạ cờ xuống phía Tây Bắc thì chắc chắn là tự tìm đường chết mà thôi..."Nhận ra hai chữ "đường chết” phạm vào cấm kỵ, Bạch Quý cuống quít bịt mồmlại, điệu bộ nửa muốn nói nửa thôi.

Thái độ bứt rứt không yên của lão rơi hết cả vào mắtVân Trầm Nhã. Vân vĩ lang thuận tay cầm lên một con cờ đen, như nhớ tới chuyệngì đó, đột nhiên cười rộ lên.

"Ta thường nghe nói trong đám triều thần bá quanvăn võ Anh Triêu quốc có hai người tính xấu nhất khi xem cờ, một người trong đóchính là Thái y viện Bạch đại nhân đây."

Cảnh Phong nhiều năm nay không ở trong cung, ít biếtchuyện trong cung, nghe vậy liền hỏi: "Người còn lại là ai?"

"Thẩm Đãi." Ánh mắt Vân Trầm Nhã ngưng lại,ngẩng đầu liếc Cảnh Phong một cái.

Theo tiếng thở dài của Bạch Quý, con cờ trắng trongtay Cảnh Phong cuối cùng hạ xuống giữa những con cờ màu đen rải rác nằm ở phíaTây Bắc.

"Hộ Bộ Thượng thư Thẩm Đãi?" Cảnh Phong nhưcó chút suy nghĩ.

Nhưng câu hỏi này vừa thốt lên, bốn phía xung quanhđều tức thì yên tĩnh.

Vân Trầm Nhã cầm con cờ gõ gõ trên bàn đá.

Ba người còn lại vẻ mặt mỗi người mỗi khác, nhưng ainấy đều có chút lúng túng.

Bởi vì Hộ Bộ Thượng thư Thẩm Đãi chính là phụ thânthân sinh của Thẩm Mi. Mà Thẩm Mi lại là chính thê đã thất lạc từ ba năm trướccủa Cảnh Phong - Liễu Ngộ.

Nghĩ đến Thẩm Mi hiện nay đang cải nam trang, trà trộnvào triều đình Anh Triêu quốc, Vân vĩ lang nhất thời cảm thấy vô cùng buồncười.

"Đúng rồi, Thẩm Đãi có một khuê nữ, chính là tiểumỹ nhân nổi tiếng Vĩnh Kinh thành năm xưa, ngươi cũng biết chứ?"

Cảnh Phong sửng sốt: "Người ngươi nói đến là ThẩmMi?"

Nhưng Vân vĩ lang lại không nói tiếp. Hắn ngưng thầntập trung vào bàn cờ, bàn tay cầm con cờ đen vừa muốn hạ xuống, bỗng nhiên thuhồi lại.

Ánh mắt Vân Trầm Nhã ngưng tại phía Tây Bắc của bàn cờrồi lại chậm rãi dời về phía cạnh bên, quân cờ vốn muốn hạ xuống ở phía Tây,nay dừng lại ở trung tâm của bàn cờ.

"Hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn, tự lui vào gócchết để sinh tồn." Vân vĩ lang khen ngợi.

Bố cục cuộc cờ bị phá, Cảnh Phong lắc lắc đầu, vừa thuquân cờ lại vừa cười nói: "Nhưng vẫn còn kém một nước, rốt cuộc vẫn thuangươi nửa con cờ."

"Cũng không hẳn vậy." Vân Trầm Nhã nói.

Hắn xòe quạt ra, ngón tay chỉ chỉ vào chỗ phía Tây Bắccủa bàn cờ "Mới vừa rồi nếu không có Bạch đại nhân nhắc nhở, nói chiêu nàycủa ngươi chính là tự sát, sợ là ta cũng không dễ nhìn ra chỗ tinh diệu của váncờ này."

Bạch Quý nghe vậy, biết tại vì mình to mồm mà làm hỏngchuyện của người khác, lúng túng nói: "Nhị công tử..."

Cảnh Phong chỉ cười, ánh mắt rơi xuống ấm trà đang bốckhói: “Bạch đại nhân, nước sôi rồi kìa."

Lá trà chỉ là loại Ô Long tầm thường nhưng được hãmbằng nước trong ao chảy đến từ con suối thẩm thấu khí thu nên vô cùng tinhkhiết trong lành.

Vân vĩ lang nhấp một ngụm trà, nói tiếp câu nói khinãy: "Thẩm Mi đó tuy dung mạo rất đẹp nhưng tính tình lại xấu chết điđược. Người bình thường không dễ dàng gì tóm được nàng ta. Từ lâu ta đã định làkhi nào ngươi hồi cung, ta sẽ thuận nước giong thuyền, cầu Phụ hoàng gả nàngcho ngươi."

Cảnh Phong nhăn mày lại, sau một lúc lâu mới nói:"Tuy nhiều năm nay ta không ở trong cung, nhưng cũng biết được một ítchuyện cung đình. Nếu ta nhớ không lầm, Thẩm Mi là Đại Hoàng phi của ngươi. Cácngươi thành thân được ba ngày thì chẳng biết tại sao nàng ta rơi xuống nướcchết đuối."

Vân vĩ lang cười cười nhưng không trả lời lại.

Không lâu sau cuộc cờ mới lại lâm vào thế trung cuộc.

Hai bên cầm cự đến hồi căng thẳng, con cờ đen trắngthi nhau rơi xuống như mưa.

Cuối chân trời mây trắng nhẹ nhàng trôi, trên bàn cờkhói lửa chiến tranh bay tán loạn.

Vân Trầm Nhã ung dung nâng tách trà lên, lơ đãng nói:"Đúng rồi, ngày mai vào cung xử lý xong chuyện của Đỗ Lương, ngươi thu dọnrồi về Anh Triêu quốc đi."

Cảnh Phong ngẩn người ra.

Vân Trầm Nhã lại nhấp một ngụm trà. "Không thểcoi thường thế lực loạn đảng trong cung. Ngươi mang theo thánh chỉ sắc phong,sau khi về Anh Triêu, lấy thân phận Quốc sư làm thống soái quân binh ở phía Namtrước, nếu chiến tranh xảy ra, tốt nhất nên thống nhất chín châu ở phía Nam lạithành một, thành lập một lá chắn."

Cảnh Phong nghe vậy, nhìn lại thế cục bày ra trên bàncờ, trong chốc lát đã hiểu rõ.

"Chín châu ở phía Nam thống nhất thành một cũngkhông khó. Nhưng thế lực của Viên An ở phía Bắc của Giang Nam phải làm saođây?"

"Từ Vân Hà trở lên trên Bắc Giang Nam sẽ do ta xửlý." Vân Trầm Nhã nói "Ta ở lại Nam Tuấn quốc tối đa là đến mùa đôngnăm nay. Sau khi gặp xong Vũ Văn Sóc của Mạo Lương quốc ta sẽ quay về CẩmChâu." Ngừng một lát rồi cười nói: "Nhưng nếu như thế, ngươi và tachỉ có thể sang năm sau mới trở về Vĩnh kinh được. Ta đã hứa là sau khi ngươitrở về cung, ta sẽ thỉnh phụ hoàng tuyển Hoàng phi cho ngươi, xem ra chuyện nàycòn phải kéo dài đây."

Ánh mắt Cảnh Phong tối sầm lại, hạ cờ xuống phía ĐôngNam, ăn luôn một lượt bảy con cờ của Vân Trầm Nhã.

"Ta sẽ không cưới cô nương khác nữa."

Vân vĩ lang nhíu mày: "Chỉ cần một mình Liễu Ngộthôi sao?"

Cảnh Phong không trả lời.

Sói hứng thú dào dạt nở nụ cười: "Vậy cũng đượcthôi. Thẩm Mi có một ca ca sinh đôi, tên là Thẩm Khả, hiện nay đang nhậm chứcLễ bộ thị lang trong triều, hình dáng của hắn giống hệt tiểu Mi nhi, càng tuyệtvời hơn nữa là hắn đoạn tụ. Trẻ tuổi đã làm quan, nhưng hắn cũng không biếtQuốc sư lại là Nhị hoàng tử. Lần này ngươi trở về cung, không muốn cưới cônương cũng được, nếu chấm trúng tên mặt trắng Thẩm Khả kia, thu nạp hắn ở lạibên mình cũng hay."

Sắc mặt Cảnh Phong càng âm trầm hơn, ngưng thần tậptrung vào ván cờ, nước cờ hạ xuống càng lúc càng sắc bén.

Rất nhanh, chiến cuộc trên bàn cờ rơi vào hỗn loạn,máu me tán loạn nơi sa trường.

Vân Trầm Nhã vẫn ung dung đối phó, phản kích trongchốn tuyệt địa.

Cuối cùng hai bên hòa nhau.

Đã nhiều ngày nay trong cung phái người đến khách điếmThư gia mấy lần, lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng mời hai cha con Thư Tam Dịchvào cung ngày hai mươi bảy tháng Tám này.

Kỳ lạ là, những người này tuy do Nam Tuấn vương pháiđến nhưng thái độ lại rất ân cần hòa nhã. Sau khi bị Thư Tam Dịch từ chối, bọnhọ cũng không dám ép buộc.

Từ khi Thư tiểu Đường biết được thân thế của mình, đốivới những chuyện kiểu này đã không còn lấy gì làm kinh ngạc. Nhưng trước đó mộtngày, Thư Tam Dịch bỗng nhiên bảo Thư Đường, lão muốn dẫn nàng rời khỏi KinhHoa thành của Nam Tuấn quốc, đến một nơi khác ở phía Nam sinh sống.

Thư Đường nghe vậy không bằng lòng, cũng không phảnđối, nhưng trong đầu lo lắng bất an.

Ngày hai mươi bảy hàng tháng là ngày nàng giao rượuđến Đường Tửu hiên. Thư Đường vì trong lòng không yên nên quyết định giao rượusớm hơn một ngày, tiện thể hỏi ý Vân Trầm Nhã luôn.

Ván cờ buổi sáng cuối cùng hòa.

Cảnh Phong kể từ khi trải qua cuộc chiến Bắc Hoang,tưởng Liễu Ngộ đã chết, tính tình hắn càng ngày càng trầm lặng hơn so với trướckia. Nhưng từ thái độ của hắn sáng hôm nay có thể thấy thê tử Liễu Ngộ của hắnvẫn là một khúc mắc trong lòng hắn như cũ.

Vân vĩ lang dùng xong cơm trưa, vừa tản bộ trong việncho tiêu thực, vừa thầm nghĩ ngợi trong lòng: hôm trước, hắn đã hứa với CảnhPhong, nếu Cảnh Phong chịu đi cùng hắn đến gặp ba người bọn Đường Ngọc, hắn sẽnói cho Cảnh Phong hay về chuyện của Liễu Ngộ. Không ngờ hiện giờ, ba người bọnĐường Ngọc đã đi khỏi rồi mà Cảnh Phong lại dường như quên mất chuyện này,không hề hỏi hắn về tin tức của Liễu Ngộ một chút nào.

Cũng khó trách Vân Trầm Nhã suy nghĩ không ra.

Sói thông minh cả đời nhưng đối với một chữ tình lạihồ đồ nhất thời.

Tình cảm một khi đã sâu nặng, nếu đột nhiên mất đi,loại cảm giác mất mát này sẽ đau tận xương tủy.

Nay Cảnh Phong ôm một tia hy vọng, so với việc đểngười ta nói rõ ra, chi bằng không quan tâm đến, thà để tự bản thân mình tưởngnhớ.

Đầu con đường mòn trải sỏi vang lên tiếng của ai đólẫn vào tiếng sủa của Măng Tây Cải Trắng, tim Vân vĩ lang như ngừng lại, đẩynhánh cây ra nhìn lại, quả nhiên thấy Thư Đường đang đi theo phía sau hai conchó ngao trắng, hướng sâu trong viện tìm đến.

Vân vĩ lang vô cùng vui tươi hớn hở khi gặp Thư tiểuthỏ, từ xa đã hô to "Tiểu Đường muội", vừa bẻ nhánh cây đang chắntrước mặt vừa vội vã bước lên đón nàng, sau đó lập tức đuổi Măng Tây Cải Trắngđi nơi khác.

Thư Đường thấy Vân vĩ lang, nhớ đến mục đích hôm nayđến gặp hắn, nhất thời trong lòng buồn bực, không biết nói từ đâu.

Xung quanh là cảnh thu quyến rũ, cách đó không xa cóhòn non bộ.

Thư Đường cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất đi đôimắt.

Vân vĩ lang giơ tay lên vén tóc cho nàng, thích thúnhìn nàng một hồi rồi chậm rãi nói: "Không vui sao?"

Thư Đường ngước mắt lên nhìn hắn, gật đầu.

Ném đi cành cây trong tay, sói lại bẻ một cành khác.Xoay xoay nhánh cây trong tay, Vân Trầm Nhã chỉ vào hòn non bộ, cười nói:"Mỗi lần nàng đến Vân phủ cũng chỉ đi đi lại lại con đường mòn lát sỏi nàymà không biết bên trong hòn non bộ kia có hoa Sơn trà nở rộ, có một khung trờixinh đẹp riêng biệt."

Thư Đường theo Vân Trầm Nhã đi về phía hòn non bộ,đường đi uốn lượn, gập ghềnh. Thư tiểu Đường đi được một lát, vì phải hết sứcchú ý bước chân nên quên mất những vướng mắc trong lòng, trong lúc nhất thờicảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Phong cảnh mùa Thu rực rỡ, ánh sáng trút xuống khiếnhoa Sơn Trà như lấp lánh tỏa sáng.

Phía trước, Vân vĩ lang thản nhiên nói: "Cha nàngmuốn dẫn nàng rời khỏi nơi đây?"

Thư Đường ngẩn ra: "Sao Vân quan nhân biết?"

Vân Trầm Nhã xoay người lại, khóe môi lộ một nụ cườithích thú.

"Vậy nàng muốn đi theo ta, hay là đi theo chanàng?"

Trời vẫn chưa hoàng hôn, nhưng trên mặt Thư Đường nhưđược phủ một lớp ráng chiều đỏ ửng. Nàng cẩn thận suy nghĩ một lát rồi thànhthành thật thật nói: "Ta vừa muốn đi theo Vân quan nhân vừa muốn ở lại bêncạnh cha ta. Cha ta đã lớn tuổi rồi, cần có người chăm sóc bên cạnh."

Vân Trầm Nhã chăm chú nhìn Thư Đường, bất ngờ vươn taylên xoa hai má của nàng.

"Còn ta thì sao?"

Thư Đường ngước mắt nhìn về phía Vân Trầm Nhã, khôngbiết phải làm sao.

Ánh mắt Vân vĩ lang dừng lại trên cây trâm hoa HảiĐường bên mái tóc nàng, trong đầu chợt nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc nàng mộtphen, chậm rãi nói: "Thế là thế nào, ba năm trước nàng đã nhận sính lễ củata, nay lại đòi bỏ đi sao?"

Thư tiểu Đường nghe vậy càng sốt ruột. Nàng nhăn chặthàng chân mày, suy nghĩ một hồi lâu, mới khẽ cắn môi nói: "Hay là, hay làđể ta khuyên cha ta một lần nữa? Ta cũng không muốn bỏ đi, ta đã... Ta đã chuẩnbị đâu đó của hồi môn từ lâu rồi."

Vân vĩ lang sửng sốt, kinh ngạc, vốn muốn há miệng ranói gì đó lại nhịn không được bật cười ha hả. Cười một hồi lâu sau mới nói:"Ai đòi nàng của hồi môn chứ."

Thư Đường giật mình, nhìn Vân Trầm Nhã một cách khótin.

Vân Trầm Nhã cười xoa xoa mái tóc của nàng "Tiểunha đầu ngốc nghếch a."

Đến lúc này Thư Đường mới biết là nãy giờ Vân vĩ langtrêu đùa mình.

Nàng ôm một bụng lo lắng bất an đến tìm hắn, lại bịhắn hời hợt gạt gẫm trêu đùa như vậy. Thư tiểu Đường mím môi lại, gục đầuxuống, trong lúc nhất thời không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Vân Trầm Nhã thấy nàng giận, lúc này mới cười nói:"Vì sao cha nàng muốn dẫn nàng đi khỏi nơi đây, ta đại khái đã đoán đượcnguyên nhân. Ngày mai hai mươi bảy tháng Tám, ta sẽ vào cung. Việc này cứ giaocho ta xử lý, nàng không cần lo lắng."

Thư Đường liếc mắt nhìn Vân vĩ lang một cái, nguôigiận hơn phân nửa, nhưng vẫn không trả lời.

Vân Trầm Nhã choàng tay qua giữ lấy eo nàng, tung mìnhphi thân nhảy lên một cành cây cao, sói dựa vào thân cây, tay giữ chặt lấy ThưĐường, nói: "Đã nói là để ta lo việc này, vậy mà nàng vẫn còn lo lắng,hử?"

Thư tiểu Đường tự mình vịn chặt lấy nhánh cây, chỉliếc mắt nhìn Vân Trầm Nhã một cái mà vẫn không lên tiếng.

Vân vĩ lang càng hứng thú hơn, hắn nhoài người ra, giơtay đẩy Thư Đường.

Thư tiểu Đường ngồi không vững, nhất thời cành câylung lay lắc lư, nơi này cách mặt đất hơn một trượng, bên dưới là hòn non bộxây bởi đá nhọn lởm chởm, nếu ngã xuống thật, không phải chuyện đùa.

Nhưng mặt Thư Đường vẫn không hề đổi sắc, chỉ cố gắngbám chặt lấy nhánh cây.

Vân Trầm Nhã thấy nàng ngã trái ngã phải một hồi bèngiơ tay đỡ lấy nàng, vừa giận vừa cảm thấy tức cười, hỏi: "Không sợ ngãxuống hay sao?"

Thư Đường lại liếc hắn một cái nữa, cuối cùng cũng lêntiếng trả lời: "Vân quan nhân sẽ không để ta ngã xuống dưới đâu."

Vân Trầm Nhã sửng sốt, lát sau nở nụ cười, nói:"Đúng thế, nàng đã tin tưởng ta như vậy, cho nên cũng đừng sốt ruột nữa.Nếu gặp chuyện khó khăn, ta sẽ có cách giải quyết." Nói xong, lại áp sátthân hình đến gần "Nếu của hồi môn của nàng đã chuẩn bị đâu đó từ sớm, chibằng hôm nay chuyển hết qua đây đi?"

Thư Đường thầm xấu hổ, không nói lời nào.

Vân Trầm Nhã lại chỉ vào cây trâm hoa Hải Đường trêntóc nàng, nói: "So ra có lẽ sính lễ của ta thật khó coi, chi bằng ta đưaMăng Tây Cải Trắng cho nàng chơi mấy ngày a?"

Thư Đường vẫn không nói lời nào.

Vân Trầm Nhã nhíu mày, lại kề sát hơn chút nữa.

"Hay là ta tặng chính bản thân mình chonàng?"

Thư Đường đỏ mặt lên "Vân, Vân quan nhân?"

Vân Trầm Nhã lười biếng nói: "Cứ quyết định nhưvậy đi, ngày mai xong việc ta sẽ lập tức đến đề thân."

Thư Đường giật mình ngây cả người.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Vân vĩ lang lại đột nhiêncảm khái vô vàn thêm một câu.

"Ta thường nghĩ, rốt cuộc nàng là cô nương nhưthế nào mà có thể khiến cho đồ rùa đen thành tinh như ta có thể nhẫn nhịn hếthai mươi ba năm nay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.