Ngoài điện Minh Hoa, gió Bắc đang thổi mạnh.
Cỏ cây khô héo theo đúng quy luật của bốn mùa. VàoĐông, cho dù trời trong nắng ấm, nhưng nhìn đâu đâu cũng lạnh lẽo vắng lặng.
Vân Trầm Nhã ra khỏi cung, chưa lên xe ngựa, mà chỉdẫn theo ba người bọn Bạch Quý, lững thững dạo khắp Kinh Hoa thành ở phía Namnày. Vòng qua một con hẻm nhỏ, bầu không khí náo nhiệt nơi phố phường như phảvào mặt.
"Chiết Nguyệt lâu." Sói khép quạt lại, điểmđiểm cán quạt chỉ lên một bảng hiệu, "Tên tòa lâu này rất có khí phách.Thường nghe thấy Anh Triêu quốc có Lãm Nguyệt lâu, Trích Tinh các...nhìn chungchỉ có ý muốn đem vật trên trời làm của riêng. Nhưng “Chiết Nguyệt” hai chữnày, không những tự cho là nhân định thắng thiên, mà còn có ý muốn tranh caothấp cùng mệnh trời. Chẳng lẽ không hiểu rằng, trên đời này nhỏ bé nhất là conngười, mà không biết tự lượng sức mình nhất cũng là con người hay sao?"
Lời vừa thốt ra, cả bọn Bạch Quý đều ngây ngẩn cảngười.
"Không tự lượng sức" bốn chữ mang theo giọngđiệu mỉa mai tự giễu, rõ ràng Vân Trầm Nhã đang tự ám chỉ chính mình.
Đúng vậy. Mới vừa rồi trong Minh Hoa điện, hắn cùngvới Vũ Văn Sóc tranh biện lý sự, nhìn có vẻ rất oai phong lẫm liệt, nhưng bìnhtĩnh suy nghĩ lại, Vân Trầm Nhã như thế, không phải là bị mười hai nước phươngBắc đẩy vào tuyệt địa hay sao? Không phải là bị bọn họ cậy mạnh hiếp yếu haysao?
"Đại công tử." Bạch Quý trầm ngâm một látrồi nói: "Mấy năm nay Đại công tử đều vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2780950/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.