Hai ngày sau, Thư Tam Dịch đến Vân phủ kể lại chuyệnxưa.
Hai mươi năm trước, ở Bắc quốc có một vị cô nương vôcùng thật thà. Cô nương ấy tên gọi là Mộ Dung Tĩnh. Cuộc sống của nàng bắt đầuvào năm nàng được mười tám tuổi, cũng chấm dứt ở năm mười tám tuổi đó.
Trời cao gió nhẹ, câu chuyện xưa của Thư Tam Dịch thậtêm tai.
Trời tối dần, nhà ai nấy đều đã lên đèn.
Nhưng Thư Tam Dịch cứ kể mãi, kể mãi.
Thì ra câu chuyện cũ chất chứa trong lòng lão hai mươinăm qua vẫn dường như không hề kết thúc. Nha đầu mà lão nuôi dạy như con ruộtcủa mình hai mươi năm qua lại thật chính là máu mủ ruột thịt của lão.
Chẳng qua, người trên thế gian này, chuyện trên thếgian này đều lên lên xuống xuống, nhưng đa số cuối cùng lại rơi vào kết cuộcchia ly mất mát.
Qua ngày hôm sau, trong cung Nam Tuấn quốc truyền rathánh chỉ biếm Lục Vương gia Đỗ Lương làm dân thường, chịu hình phạt lưu đày,phải rời khỏi ngay trong ngày, đến phía Tây Lâm Nam là một miền đất hoang vu,cả đời không được trở lại.
Ngày Đỗ Lương rời khỏi, hạ nhân trong Lục vương phủđều được giải tán, bản thân lão ngừng bước tại một đình nghỉ mát nơi ngoại ôcách kinh thành mười dặm đường.
Trong đình chỉ có ba người đưa tiễn, đó là NguyễnPhượng, Đỗ Tu, và Thủy Sắt đã nhiều năm không gặp.
Thủy Sắt ôm cầm trong lòng, bên cạnh đặt một bọc hànhlý. Nhìn thấy Đỗ Lương, bà bước về phía trước hai bước, nhẹ giọng nói: "ASắt sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2780951/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.