Cách của Cảnh Phong có liên quan rất lớn với Liên Binhphù.
Bắc Liên Binh phù là ngọc thạch có điêu khắc văn tự,sau đó tôi vào máu mà thành.
Trăm năm trước, Mộ Dung thị - vua của Bắc quốc, thànhlập Liên Binh phù để triệu tập binh lực phương Bắc.
Sau đó, Mộ Dung thị bị diệt, mười hai bộ lạc phươngBắc tự lập thành quốc gia riêng. Giữa các bộ lạc vẫn không ngừng xảy ra chiếnloạn, dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Vua của các quốc gia phương Bắc vì muốnngưng chiến loạn bèn định hình lại Liên Binh phù.
Bọn họ dùng cổ ngọc loại thượng đẳng khắc lên đồ đằngcủa các quốc gia phương Bắc, lại cầu dòng dõi Mộ Dung công chúa ban máu. Máurót vào văn tự đồ đằng trên ngọc thạch, tôi vào nước lạnh năm ngày năm đêm màthành Tân Liên Binh phù.
Tân Liên Binh phù cũng như trước kia, có thể triệu tậpbinh lực của toàn bộ phương Bắc. Nhưng miếng Liên Binh phù này sau khi làmthành được chia ra mười hai phần, do mười hai nước gìn giữ.
Mỗi một quốc gia đều giữ một mảnh đồ đằng của một quốcgia khác. Nói một cách khác, mỗi một nước đều nắm trong tay binh lực và vậnmệnh của một nước khác.
Cũng bởi vì thế, người phương Bắc tuy hiếu chiến,nhưng trăm năm nay cũng chưa từng xảy ra trận chiến tranh nào quá lớn.
Bọn họ ai nấy đều sợ binh lực của Liên Binh phù, sợnếu gây chiến với nhau, binh lực của mình không tự khống chế được, bị nước kháclợi dụng, rơi vào kết cục mất nước.
Chỉ là, trên đời này, làm gì có chế độ quyền lợi nàocó thể tồn tại lâu dài.
Bắc Liên Binh phù chỉ duy trì hòa bình ngoài mặt màthôi. Nhưng giữa mười hai nước phương Bắc, hiềm khích mấy trăm năm nay vì khôngthể dùng chiến tranh để giải quyết, về lâu về dài, oán hận đã tích lũy chồngchất. Oán hận kéo dài mà không có cách phát tiết, chính là khuyết điểm lớn nhấtcủa chế độ Liên Binh phù.
Cảnh Phong muốn lợi dụng, chính là khuyết điểm này.
"Sính lễ Đại công tử đưa cho tiểu Đường cô nương,chính là ngọc tỷ Anh Triêu quốc ta?" Bạch Quý hỏi.
Thư tiểu Đường gật gật đầu: "Ừ, ta cất nó trongphòng, lão tiên sinh muốn dùng sao?"
Bạch Quý trầm ngâm.
Lão thầm duyệt lại lời nhắn nhủ của Cảnh Phong trongđầu một lần nữa, lại cung kính hành đại lễ với Thư Đường: "Lão nô khẩn cầuMộ Dung công chúa ban máu, dùng ngọc tỷ Anh Triêu quốc làm thành một khối LiênBinh phù khác giữa Anh Triêu quốc ta và mười hai nước phương Bắc..."
Thư Đường nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhưng cho dù ta cólấy ngọc tỷ Anh Triêu quốc làm thành một Liên Binh phù khác giữa Anh Triêu quốcvà mười hai nước phương Bắc, nếu khối ngọc tỷ này không được người phương Bắcthừa nhận, vậy thì phải làm sao?"
Bạch Quý nói: "Tiểu Đường cô nương có từng nghĩđến, hoàng thất phương Bắc quyền lực ngất trời, nhưng ngươi lưu lạc dân gianhai mươi mốt năm, tại sao bọn họ lại không biết thân phận của ngươi, nơi tọalạc của ngươi, sau này khi biết ra, lại vì sao không tiếc phải trả bất cứ giánào mà cố tình mang ngươi về Bắc hay không?"
"Ta..." Thư Đường trầm tư một hồi rồi nói"Vũ Văn đại ca nói, đó là vì Liên Binh phù là truyền thống của phương Bắc.Hơn nữa Mộ Dung công chúa là người mang huyết thống bảo hộ Liên Binh phù, quanhiều thế hệ chỉ có thể ở lại phương Bắc, gả cho người hoàng thất ở phương Bắc.Cho nên... Cho nên ta không thể gả cho Vân quan nhân."
"Quả thật là không thể." Bạch Quý nói"Nhưng cũng không phải bởi vì truyền thống hay huyết thống gì cả, mà chỉvì người ngươi gả chính là Đại công tử, là Đại hoàng tử của Anh Triêu quốc ta,là người thừa kế ngôi vị hoàng đế của Anh Triêu quốc."
"Nói một cách khác, đối với mười hai nước phươngBắc, thật ra tiểu Đường cô nương ngươi có thể gả cho bất kỳ kẻ nào, duy chỉkhông thể gả cho Đại hoàng tử Anh Triêu quốc ta - Anh Cảnh Hiên."
Thư Đường ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Nhưng ta đã gảcho Vân quan nhân rồi. Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, đời này ta chỉ gả cho mộtmình Vân quan nhân thôi, ta không muốn gả cho bất kỳ người nào khác."
"Vâng. Nhưng tiểu Đường cô nương a, ngươi gả choĐại hoàng tử, không chỉ đơn giản là chuyện riêng giữa ngươi và hắn, mà nó đạidiện cho việc hai loại thế lực đã kết minh. Sau lưng Đại hoàng tử là vạn dặmgiang sơn, trăm vạn binh lực Anh Triêu quốc ta. Còn sau lưng của ngươi lại làchế độ Liên Binh phù của phương Bắc."
"Mười hai nước phương Bắc đối với chế độ LiênBinh phù là vừa yêu vừa hận. Một mặt bọn họ hy vọng Liên Binh phù biến mất, nhưthế, bọn họ có thể sát phạt nhau để tiết oán khí."
"Mặt khác, bọn họ cũng biết rõ, nếu Liên Binh phùbiến mất, một khi chiến sự nổ ra, sẽ giống như một mồi lửa châm ngòi, chỉ mộtcuộc chiến nhỏ cũng có thể khiến toàn bộ mười hai nước phương Bắc lâm vào chiếntranh."
"Cho nên, mang tâm tình mâu thuẫn như thế, mặc dùbọn họ biết ngươi ở Nam Tuấn quốc, nhưng những năm gần đây, cũng vẫn chưa đónngươi trở về."
"Mãi đến ba năm trước, Đại hoàng tử đến Nam Tuấnquốc, vì Anh Triêu quốc mà can thiệp vào Liên Binh phù phía Nam, khiến mười hainước phương Bắc nổi lòng nghi ngờ, muốn điều tra rõ gốc ngọn. Vì thế mới cócuộc giao thiệp giữa Vũ Văn Đào và Đỗ Lương, có mua bán lúa mì Thanh Khoa giữahai miền Nam Bắc. Nếu ta đoán không lầm, rượu Trầm Đường cũng là người tronghoàng thất Bắc quốc âm thầm chỉ cho ngươi ủ."
"Lại nói tiếp, ba năm trước đây Đại hoàng tử canthiệp vào Liên Binh phù phía Nam, chẳng qua là không muốn trong lúc Anh Triêuquốc gặp nội loạn, thế cục phía Nam cũng lâm vào hỗn loạn. Người phương Bắcphản ứng như thế, chính là vì bọn hắn đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi."
"Nhưng bởi vì người phương Bắc quá nhạy cảm đốivới Liên Binh phù, cho dù Đại hoàng tử chưa làm gì đến Liên Binh phù phươngBắc, nhưng người phương Bắc vẫn nổi lên ý niệm khăng khăng muốn đón ngươi vềBắc."
"Cũng vì thế, Đỗ Lương sợ ngươi về Bắc sẽ bịtrách tội, cho nên muốn đẩy ngươi lên bệ, mượn thân phận Mộ Dung công chúa đểbảo tồn một mạng cho ngươi."
"Nhưng vạn lần cũng không thể tưởng được là Đạihoàng tử lại động tình đối với ngươi. Hắn không muốn Liên Binh phù phía Namđược phục hồi, lại càng không muốn ngươi khôi phục lại thân phận Mộ Dung côngchúa, từ nay về sau mất đi tự do. Cho nên ở Minh Hà Thiên uyển, hắn mới cố ý tựlàm chính mình bị trọng thương, lấy một lý do để có thể tuyên chiến với NamTuấn quốc, yêu cầu lưu đày Đỗ Lương, hủy bỏ chế độ Liên Binh phù phíaNam."
"Thật ra hoàng thất mười hai nước phương Bắc raquyết định phải đón ngươi về là vì sau khi biết được Đại hoàng tử quyết tâmmuốn cưới ngươi."
"Tiểu Đường cô nương, Đại hoàng tử cưới ngươi,thân phận của ngươi sẽ không thể giấu giếm được nữa. Một khi ngươi theo hắn trởvề Anh Triêu quốc, trở thành Đại hoàng phi chân chính, như thế có nghĩa là, từđó về sau, Anh Triêu quốc có thể vì lý do “việc nhà” mà can thiệp vào binh lựccủa mười hai nước phương Bắc."
"Lão nô lúc nãy cũng đã nói, nếu không có LiênBinh phù, mười hai nước phương Bắc sợ nhất là nhìn đến cảnh chiến sự nổi lên,mười hai nước lâm vào chinh phạt, dân chúng lầm than."
"Thật ra ngoại trừ hủy bỏ đi chế độ Liên Binhphù, còn có một tình huống có thể dẫn đến cảnh này. Chính là vô duyên vô cớxuất hiện một luồng ngoại lực khác can thiệp vào mười hai nước phươngBắc."
"Tiểu Đường cô nương, ngươi gả cho Đại hoàng tử,như vậy Anh Triêu quốc ta sẽ trở thành luồng ngoại lực này."
"Cho nên, mười hai nước phương Bắc muốn đón ngươivề Bắc trước khi ngươi theo Đại hoàng tử về Anh Triêu quốc. Vì thế bọn họ mớinói, nếu Đại hoàng tử không trả ngươi lại, mười hai nước phương Bắc bọn họ nhấtđịnh sẽ liên hiệp binh lực, tấn công Anh Triêu quốc ta trước."
Hồi cuối mùa Thu, khi Cảnh Phong còn ở tại Vân phủ, đãnói với Bạch Quý, nếu khuyết điểm lớn nhất của chế độ Liên Binh phù là mười hainước phương Bắc thật ra là địch mà không phải là bạn, bằng mặt không bằng lòng,vậy nói lên, giữa mười hai nước phương Bắc tồn tại sự không tín nhiệm lẫn nhauđến cực độ.
Mà hậu quả bọn họ không tín nhiệm lẫn nhau là một khicó ngoại lực can thiệp vào, giữa mười hai nước phương Bắc rất có khả năng sẽnổi binh chinh phạt lẫn nhau.
Đây là điểm trí mạng của mười hai nước phương Bắc, vừalà cục diện mười hai vị quốc vương của mười hai nước phương Bắc mong muốn nhìnthấy nhất, cũng đồng thời là không mong muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên lúc này, trước khi mười hai nước phương Bắcliên hợp lại xuất chinh tấn công Anh Triêu quốc, sao Anh Triêu quốc không dùngcách xuất quỷ nhập thần trở thành luồng ngoại lực can thiệp vào mười hai nướcphương Bắc trước, khiến bọn họ tự rối loạn mặt trận của mình trước.
"Ta hiểu rồi." Thư Đường nói "Ý củaCảnh Phong công tử là, bảo ta dùng ngọc tỷ Anh Triêu quốc làm thành một LiênBinh phù giữa Anh Triêu quốc và mười hai nước phương Bắc. Có Liên Binh phù này,cho dù mười hai nước phương Bắc có mang ta về Bắc, Anh Triêu quốc vẫn có lý docó thể can thiệp vào bọn họ."
"Quả thực là như thế. Hơn nữa, cho dù Liên Binhphù này có khiến người ta tin phục hay không, nhưng điều quan trọng nhất là mộtkhối Liên Binh phù như vậy đã đủ có thể khiến mười hai nước phương Bắc tự rốiloạn mặt trận của mình trước, đủ để làm điều kiện đàm phán với Vũ Văn Sóc. Màcái chúng ta muốn lúc này chính là điều kiện để đàm phán với Vũ Văn Sóc, có thểkhiến hắn lui bước."
Thư Đường nói: "Ý lão tiên sinh là mục đích chúngta làm khối Liên Binh phù mới này, không phải vì đánh nhau, mà chỉ là vì dùngnó để đàm phán với Vũ Văn đại ca?"
Bạch Quý gật gật đầu: "Tiểu đường cô nương thậtthông minh."
Thư Đường ngượng ngùng nói: "Cũng không phải vậy,mấy ngày nay ta đã hỏi A Tuyết muội muội rất nhiều về mười hai nước phương Bắc,còn về chuyện Liên Binh phù nữa. A Tuyết muội muội rất tốt, nếu chỗ nào khôngbiết, nàng sẽ đi thăm hỏi các nơi cho rõ rồi về nói cho ta biết. Cho nên lãotiên sinh ngài nhắc đến, ta cũng hiểu được một chút."
"Nhưng mà..." Bạch Quý trầm giọng"Nhưng mà việc làm khối Liên Binh phù mới này chỉ là bước đầu tiên. Sau đóđàm phán cùng Vũ Văn Sóc như thế nào, nhượng bộ như thế nào...chỉ có thể dựavào tiểu Đường cô nương."
Thư Đường ngẩn ngơ: "Nhưng mà... nhưng mà takhông biết tranh chấp cùng người khác."
Bạch Quý trầm mặc trong giây lát. Sau một lúc lâu, lãođột nhiên đi đến phía đối diện với Thư Đường vái lạy nàng.
"Lão tiên sinh?"
"Một lạy này là Nhị hoàng tử bảo ta làm thay hắn.Nhị hoàng tử bảo ta nói với tiểu Đường cô nương, chuyện quốc gia thiên hạ, gánhvác càng nhiều, hy sinh càng lớn. Đôi khi có một số việc thật sự không có cáchlưỡng toàn kỳ mỹ. Cho nên khi cần, cũng chỉ có thể nhường một bước."
"Nhị hoàng tử còn nói, Đại hoàng tử trí tuệ hơnngười, cho nên cách này, nhất định Đại hoàng tử cũng có thể đã nghĩ ra. Nhưnghắn không muốn làm như vậy. Cho nên, mong tiểu Đường cô nương giải quyết sựviệc thỏa đáng trước khi Đại hoàng tử phát hiện ra. Nhị hoàng tử nói, lần nàyhắn thật cảm thấy rất thẹn đối với tiểu Đường cô nương, một ngày nào đó, hắntất sẽ đến Nam Tuấn quốc, tự mình xin lỗi với tiểu Đường cô nương."
Dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt cuối ngày, cả khu vườn chìmtrong cảnh vắng lặng lạnh lẽo của mùa Đông.
Thư Đường ngây người ra, nửa khắc sau chậm rãi gật gậtđầu: "Lão tiên sinh, ta hiểu rồi." Nàng liếm liếm khóe môi "Thậtra cách này đã là tốt nhất rồi. Mấy ngày nay, Vân quan nhân vẫn luôn lo lắng,ta cũng chưa giúp đỡ được gì cho hắn. Hôm nay rốt cuộc ta cũng có thể giúp hắn.Ta không muốn làm Vân quan nhân khó xử, cũng không muốn nhìn Anh Triêu quốc rơivào cảnh chiến tranh với mười hai nước phương Bắc. Cho nên, Cảnh Phong công tửcũng không cần phải xin lỗi ta, ngược lại ta còn phải cảm ơn hắn. Ít ra takhông cần phải chia ly cùng phụ thân, không cần phải đến Mạo Lương quốc. Chỉ làVân quan nhân hắn..."
Thư Đường nói đến đây, chậm rãi dừng lại.
Qua một lát sau, nàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói:"Lão tiên sinh, sau này... thật lâu sau này, đợi sau khi các người trở vềAnh Triêu quốc, ngươi nhớ nói với Vân quan nhân, ta sẽ ráng để dành bạc, chờphụ thân đi đứng thuận tiện hơn, ta...ta sẽ đến Anh Triêu quốc thămhắn..."
Bạch Quý thở dài một tiếng: "Từ đầu khi mới gặptiểu Đường cô nương đã biết cô nương bề ngoài tính tình đơn thuần thật thà,nhưng bên trong cứng cỏi vô cùng. Hôm nay tiểu Đường cô nương quyết định nhưthế, thật ra mà nói cũng là do lão nô đã thúc ép. Giờ lão nô có xin lỗi cũng làchuyện thừa. Cho nên nếu tiểu Đường cô nương có điều gì phân phó, lão nô nhấtđịnh sẽ cố gắng hết sức mà hoàn thành."
Thư Đường suy tư một lát rồi nói: "Cũng không cógì, chỉ là muốn làm phiền lão tiên sinh chuẩn bị giùm ta một bộ cung trang kiểuphương Bắc. Còn nữa... ta muốn viết một phong thư cho Vân quan nhân, nhưng chữviết ta rất khó coi, đợi ta luyện lại chữ trong vài ngày đã. Lão tiên sinh, saukhi ngươi trở về Anh Triêu quốc hẵng giao phong thư đó cho Vân quan nhân."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]