Kể từ ngày bà Lệ Lan cùng Kiều Vi dọn vào, cô thu mình lại trong phòng, không muốn đối mặt với sự thay đổi quá lớn này. Bữa ăn được người hầu mang lên, còn lại thời gian, cô tự giam mình giữa bốn bức tường.
Thỉnh thoảng, cô bước ra ngoài để hít thở không khí. Nhưng mỗi lần như vậy, ánh mắt cô lại vô tình bắt gặp cảnh tượng ông Kiều Văn ngồi ở phòng khách, trò chuyện vui vẻ cùng bà Lệ Lan và Kiều Vi. Tiếng cười giòn tan vang vọng khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Cô đứng trên hành lang tầng hai, đôi mắt dõi theo họ. Trong ánh nhìn của cô, vừa có sự khó chịu, vừa có nét ghen tị không thể che giấu. Những ký ức ngày trước ùa về, như một vết dao cứa vào lòng.
Cô nhớ lại những ngày ông Kiều Văn chưa bao giờ dành thời gian cho mẹ con cô. Ông ta chỉ lao đầu vào công việc, đi sớm về khuya. Mẹ cô, dù buồn, dù cô đơn, vẫn luôn nhẫn nhịn, gồng mình giữ lấy chút hạnh phúc mong manh cho gia đình. Nhưng tất cả những điều đó, đổi lại chỉ là sự lạnh lùng và thờ ơ của ông.
Giờ đây, hình ảnh ông dịu dàng với một người khác, cười nói vô tư cùng họ, như một mũi kim đâm sâu vào lòng cô. Hân Hân nắm chặt tay vào thành lan can, đôi mắt long lanh nước. Trong thâm tâm, cô tự hỏi: "Mẹ từng hy sinh vì ông như thế, vậy mà bây giờ ông lại dễ dàng thay thế mẹ sao?" Gương mặt cô lạnh nhạt quay đi về lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3746701/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.