Sau ngày hôm đó, ông Kiều Văn bắt đầu ít về nhà hơn. Sự say xỉn của ông dường như cũng giảm đi, nhưng mỗi lần xuất hiện, ánh mắt ông nhìn Kiều Gia Hân luôn tràn đầy căm ghét. Ánh nhìn đó như lưỡi dao vô hình, cứa sâu vào trái tim nhỏ bé của cô, để lại những vết thương mà cô không thể hiểu vì sao mình phải gánh chịu.
Cô dần quen với sự vắng mặt của ba và cảm giác cô đơn bao trùm cả ngôi nhà. Cô học cách tự mình chấp nhận sự thật rằng mẹ đã mãi mãi ra đi. Đôi mắt cô, từng sáng rực hồn nhiên, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng và buồn bã.
Hằng ngày, cô lang thang trong căn nhà rộng lớn, nơi từng ngập tràn tiếng cười nói của mẹ. Những bước chân nhỏ bé vang vọng trong không gian lạnh lẽo, bên cạnh cô chỉ còn vài người hầu lặng lẽ làm việc.
Mỗi khi nghe tiếng xe của ba trở về, cô lập tức trốn vào phòng mình, đóng chặt cửa, lặng lẽ ôm lấy chính mình. Cô sợ ánh mắt đầy căm phẫn của ông, sợ những lời nói làm trái tim cô đau đớn.
Thời gian trôi qua, căn nhà lớn vẫn lạnh lẽo như ngày nào. Cô từng là trung tâm của tình yêu thương gia đình, giờ đây chỉ còn lại mình cô, cố gắng sống qua từng ngày, tìm kiếm chút hơi ấm giữa những khoảng trống vô tận.
1 năm sau ----
Hôm ấy, bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Hân Hân đang ngồi lặng lẽ trong sân vườn, đôi tay nhỏ bé nghịch những cánh hoa rơi trên cỏ. Tiếng xe của ba cô bất ngờ vang lên, phá tan sự yên tĩnh. Nghe thấy tiếng động, cô giật mình, trái tim nhỏ đập thình thịch. Cô lập tức đứng dậy, định chạy về phòng trốn như mọi lần.
Nhưng lần này, giọng nói của ông Kiều Văn cất lên, không còn sự Lạnh lùng hay căm ghét như trước, mà dịu dàng, trầm ấm một cách lạ lùng:
- Hân Hân, con muốn đi đâu vậy? Lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.
Hân Hân khựng lại giữa sân vườn, đôi chân nhỏ run rẩy. Cô quay lại nhìn ông, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
- Ba... ba gọi con sao?
Giọng cô lí nhí, thấp đến mức gần như chỉ là một tiếng thì thầm. Cô không dám bước lại gần, nhưng ánh mắt dịu dàng hiếm hoi của ông khiến cô không thể từ chối.
Ông Kiều Văn bước chậm lại gần cô, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt từng luôn cau có. Ông cúi xuống, đưa tay về phía cô, giọng nói vẫn nhẹ nhàng:
- Phải, ba gọi con. Lại đây, ba không làm con sợ đâu.
Hân Hân chần chừ vài giây, bước từng bước nhỏ về phía ông Kiều Văn, ánh mắt vẫn còn chứa đầy sự thận trọng. Khi cô vừa định cất tiếng hỏi, thì từ ngoài cửa, một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy thanh lịch bước vào, tay dắt theo một bé gái tầm tuổi cô.
Cô sững người, ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người lạ mặt từ từ tiến đến. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì ông Kiều Văn đã quay sang, nở một nụ cười hiếm hoi. Ông nắm tay người phụ nữ kia, nhìn cô dịu dàng nói:
- Đây là cô Lệ Lan, kể từ hôm nay, bà ấy sẽ là mẹ kế của con. Còn đây là Lệ Vi, chị gái của con.
Lời nói như một cú sét đánh ngang tai. Hân Hân tròn mắt nhìn ông, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Đôi chân nhỏ bé của cô lùi lại một bước, ánh mắt lấp lánh sự phản kháng.
Người phụ nữ được gọi là Lệ Lan bước tới, nét mặt hiền từ, ánh mắt như muốn
trấn an cô. Bà cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng:
- Con là Hân Hân phải không? Mẹ tên Lệ Lan. Mẹ đã nghe ba con kể rất nhiều về con. Đây là Vi Vi, chị gái của con. Sau này, chúng ta sẽ là một gia đình nhé.
Cô nhìn bà Lệ Lan, rồi chuyển ánh mắt sang cô bé tên Vi Vi đang đứng sau lưng bà, ánh mắt dò xét của cô bé đó khiến cô càng thêm bất an. Lời nói dịu dàng ấy không làm cô thấy an ủi, mà chỉ khiến cô cảm thấy xa lạ, lạnh lẽo.
Trong lòng cô gợn lên một cảm giác không thể gọi tên, vừa mất mát, vừa hoang mang. Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Cô lùi thêm một bước, nhìn ông Kiều Văn với ánh mắt ngập tràn sự phản đối, nhưng ông chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói gì thêm.
Cô không chấp nhận liền hét lớn vào mặt bà Lệ Lan rồi bỏ chạy
- Không, bà không phải là mẹ tôi
Cô chạy nhanh lên phòng, đóng cửa nhốt bản thân mình trong đó, ông Kiều Văn thấy vậy liền tức giận lên tiếng mắng chửi
- Kiều Gia Hân, con có thái độ gì đây ? Xuống đây cho ta...
Thấy ông tức giận bà Lệ Lan đứng bên cạnh giả vờ an ủi
- Thôi, chắc tại con bé vẫn chưa chấp nhận em ngay được, anh đừng quát con bé
Ông Kiều Văn nghe vậy, gương mặt vốn đầy tức giận liền dịu đi một chút. Nhìn vẻ mặt đáng thương của bà Lệ Lan, ông thở dài, rồi thay đổi giọng nói, cố gắng an ủi bà:
- Con bé này bị mẹ nó chiều hư nên mới có kiểu thái độ thất học như vậy, sau này khổ cho em rồi.
Bà Lệ Lan nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự thương cảm, nhưng trong ánh mắt ấy, có lẽ là một chút thỏa mãn khi được ông Kiều Văn để ý đến. Còn ông Kiều Văn, đứng đó trong giây lát, lại chẳng biết rằng mình đã vô tình càng làm sâu thêm vết nứt giữa ông và cô
Gương mặt ông Kiều Văn dịu đi khi ánh mắt ông hướng về phía Lệ Vi. Ông cố gắng nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói với cô:
- Vi Vi, con thấy ở đây ổn chứ? Sau này, đây sẽ là nhà của con.
Lệ Vi không trả lời, ánh mắt lộ rõ vẻ rụt rè. Cô lùi một bước, nép mình sau lưng bà Lệ Lan, như muốn tìm kiếm sự bảo vệ. Bà Lệ Lan ngồi xuống ngang tầm với con gái mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, giọng nói đầy ân cần:
- Vi Vi đừng sợ. Đây là ba con, còn đây là nhà của chúng ta.
Ông Kiều Văn ngồi xuống ngang tầm cô bé, giọng nói vẫn ấm áp:
- Ta đã cho người chuẩn bị một căn phòng rất đẹp cho con. Con có muốn đi xem thử không?
Ông đưa tay ra trước mặt Lệ Vi, ánh mắt mong chờ. Cô bé đứng yên một lúc, đôi mắt lén nhìn bà Lệ Lan như tìm kiếm sự khích lệ. Bà Lệ Lan gật đầu, nở nụ cười trấn an, rồi nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.
Lệ Vi nhìn sang bàn tay đang chờ đợi của ông Kiều Văn, đôi mắt thoáng hiện sự phân vân. Sau vài giây do dự, cô từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, chạm vào tay ông.
Bàn tay ấm áp của ông Kiều Văn nắm lấy tay cô bé, nét mặt ông bỗng sáng lên một niềm vui khó tả.
- Tốt lắm, con gái ngoan. Đi nào, ta sẽ cho con xem căn phòng mới của con.
Ông nhẹ nhàng dẫn Lệ Vi đi vào trong nhà. Bà Lệ Lan đứng dậy, ánh mắt dõi theo bóng dáng hai người khuất xa, nét mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng, nhưng sâu trong đôi mắt là một ánh nhìn khó đoán, vừa mãn nguyện, vừa ẩn chứa điều gì đó không dễ nhận ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]