Sau ngày hôm đó, ông Kiều Văn bắt đầu ít về nhà hơn. Sự say xỉn của ông dường như cũng giảm đi, nhưng mỗi lần xuất hiện, ánh mắt ông nhìn Kiều Gia Hân luôn tràn đầy căm ghét. Ánh nhìn đó như lưỡi dao vô hình, cứa sâu vào trái tim nhỏ bé của cô, để lại những vết thương mà cô không thể hiểu vì sao mình phải gánh chịu.
Cô dần quen với sự vắng mặt của ba và cảm giác cô đơn bao trùm cả ngôi nhà. Cô học cách tự mình chấp nhận sự thật rằng mẹ đã mãi mãi ra đi. Đôi mắt cô, từng sáng rực hồn nhiên, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng và buồn bã.
Hằng ngày, cô lang thang trong căn nhà rộng lớn, nơi từng ngập tràn tiếng cười nói của mẹ. Những bước chân nhỏ bé vang vọng trong không gian lạnh lẽo, bên cạnh cô chỉ còn vài người hầu lặng lẽ làm việc.
Mỗi khi nghe tiếng xe của ba trở về, cô lập tức trốn vào phòng mình, đóng chặt cửa, lặng lẽ ôm lấy chính mình. Cô sợ ánh mắt đầy căm phẫn của ông, sợ những lời nói làm trái tim cô đau đớn.
Thời gian trôi qua, căn nhà lớn vẫn lạnh lẽo như ngày nào. Cô từng là trung tâm của tình yêu thương gia đình, giờ đây chỉ còn lại mình cô, cố gắng sống qua từng ngày, tìm kiếm chút hơi ấm giữa những khoảng trống vô tận.
1 năm sau ----
Hôm ấy, bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Hân Hân đang ngồi lặng lẽ trong sân vườn, đôi tay nhỏ bé nghịch những cánh hoa rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3744690/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.