Vài ngày sau
Buổi chiều ảm đạm, bầu trời u ám như hòa cùng nỗi đau mất mát. Đám tang của mẹ cô, bà Thu Tuyết, được tổ chức trong khuôn viên rộng lớn của gia đình. Khắp nơi là màu đen tang tóc, nhưng không khí lại có phần kỳ lạ. Những tiếng trò chuyện khe khẽ, vài nụ cười gượng gạo, tất cả dường như chỉ là để giữ vỏ bọc xã giao.
Kiều Gia Hân ngồi lặng lẽ trước bàn thờ, đôi mắt sưng đỏ sau những giờ dài khóc đến cạn kiệt nước mắt. Tấm di ảnh của mẹ – với nụ cười dịu dàng mà cô luôn yêu thương – giờ đây lại khiến cô đau lòng đến tột cùng.
Xung quanh, những người dự tang lễ vẫn rì rầm trò chuyện. Không ai thực sự để ý đến cô với đôi mắt ngấn lệ, đang ôm chặt con búp bê quen thuộc trong tay. Sự thờ ơ của họ như nhát dao khắc sâu thêm vào nỗi buồn của cô.
Cô ngước nhìn tấm ảnh của mẹ, ánh mắt dõi theo từng đường nét quen thuộc. Nhớ lại những khoảnh khắc mẹ dịu dàng dễ dành cô, nắm tay cô chơi dưới bóng cây, và ôm cô vào lòng mỗi khi cô buồn, lòng cô như thắt lại.
Cô cắn môi, cố ngăn những tiếng nấc nhưng không thành. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt non nớt. Cô khẽ thì thầm, giọng nói run rẩy như muốn gọi mẹ thêm một lần nữa:
- Mẹ ơi... sao mẹ không ở lại với Hân Hân? Mẹ bảo sẽ không bỏ Hân Hân mà...
Những lời nói ngắt quãng chìm vào không gian lạnh lẽo, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3744689/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.