🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vài ngày sau

Buổi chiều ảm đạm, bầu trời u ám như hòa cùng nỗi đau mất mát. Đám tang của mẹ cô, bà Thu Tuyết, được tổ chức trong khuôn viên rộng lớn của gia đình. Khắp nơi là màu đen tang tóc, nhưng không khí lại có phần kỳ lạ. Những tiếng trò chuyện khe khẽ, vài nụ cười gượng gạo, tất cả dường như chỉ là để giữ vỏ bọc xã giao.

Kiều Gia Hân ngồi lặng lẽ trước bàn thờ, đôi mắt sưng đỏ sau những giờ dài khóc đến cạn kiệt nước mắt. Tấm di ảnh của mẹ – với nụ cười dịu dàng mà cô luôn yêu thương – giờ đây lại khiến cô đau lòng đến tột cùng.

Xung quanh, những người dự tang lễ vẫn rì rầm trò chuyện. Không ai thực sự để ý đến cô với đôi mắt ngấn lệ, đang ôm chặt con búp bê quen thuộc trong tay. Sự thờ ơ của họ như nhát dao khắc sâu thêm vào nỗi buồn của cô.

Cô ngước nhìn tấm ảnh của mẹ, ánh mắt dõi theo từng đường nét quen thuộc. Nhớ lại những khoảnh khắc mẹ dịu dàng dễ dành cô, nắm tay cô chơi dưới bóng cây, và ôm cô vào lòng mỗi khi cô buồn, lòng cô như thắt lại.

Cô cắn môi, cố ngăn những tiếng nấc nhưng không thành. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt non nớt. Cô khẽ thì thầm, giọng nói run rẩy như muốn gọi mẹ thêm một lần nữa:

- Mẹ ơi... sao mẹ không ở lại với Hân Hân? Mẹ bảo sẽ không bỏ Hân Hân mà...

Những lời nói ngắt quãng chìm vào không gian lạnh lẽo, không ai đáp lại. Cô chỉ có thể ngồi đó, giữa những tiếng cười nói không hợp hoàn cảnh, mang trong lòng nỗi đau mà cô chưa đủ lớn để hiểu hết, nhưng đủ sâu để ghi dấu mãi mãi.

hưng vẫn cố

Ba cô, ông Kiều Văn, đứng gần đó, đôi mắt đỏ hoe đầy nỗi đau, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Nhìn thấy con gái mình co rúm lại, ôm chặt con búp bê vào lòng mà khóc, ông không kiềm lòng được. Ông tiến đến, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy Hân Hân vào lòng.

- Hân Hân ngoan, đừng khóc. Ba vẫn ở đây, ba sẽ luôn bên con.

Giọng nói trầm ấm của ông, dù run rẩy vì nỗi đau, nhưng lại chứa đựng sự vỗ về, an ủi. Vòng tay ông thật chặt, như muốn che chở, bảo vệ cô bé khỏi những tổn thương mà Cuộc đời đang trút xuống.



Nhưng Hân Hân không thể ngừng khóc. Nỗi đau mất mẹ quá lớn, lấn át cả những lời an ủi dịu dàng. Cô úp mặt vào ngực ba, bật khóc to hơn, tiếng khóc vang lên nức nở, kéo dài, như muốn trút hết những nỗi buồn không cách nào nói thành lời.

Cô khóc mãi, cho đến khi cơ thể nhỏ bé kiệt sức. Trong vòng tay ấm áp của ba, đôi mắt cô dần khép lại. Nỗi đau tạm thời chìm vào giấc ngủ, nhưng những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt vẫn không thể giấu đi sự mất mát mà cô vừa trải qua.

Căn nhà lớn trở nên vắng lặng sau khi buổi lễ tang kết thúc. Những vị khách cuối cùng cũng đã rời đi, để lại không gian trống trải và nặng nề. Trong phòng khách, Kiều Gia Hân vẫn nằm trên ghế sofa, đôi tay ôm chặt con búp bê quen thuộc, gương mặt nhỏ bé in hắn những vệt nước mắt khô.

Trên ghế sofa lớn, Kiều Gia Hân vẫn nằm ngủ say, đôi tay nhỏ bé ôm chặt con búp bê yêu thích. Gương mặt cô dù đã dịu lại sau những tiếng khóc, nhưng vật nước mắt vẫn hằn rõ trên má. Ông Kiều Văn cẩn thận đặt chăn lên người cô, nhẹ nhàng rời đi để không đánh thức cô.

Nhưng vài tiếng sau, tiếng nói chuyện khe khẽ từ sân trước vọng vào, làm cô chợt tỉnh giấc, cô lim dim mở mắt, cơn buồn ngủ nhường chỗ cho sự tò mò khi cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài. Cô dụi mắt, nhìn quanh một lúc rồi lặng lẽ bước xuống sàn, đôi chân trần bé xíu khẽ chạm vào nền gạch mát lạnh.

Theo tiếng nói, cô rón rén bước ra ngoài, nép mình sau cánh cửa hé mở. Qua cánh cửa hé mở, cô nhìn thấy ba mình – ông Kiều Văn – đứng đối diện với hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát. Ông mặc bộ vest đen chỉnh tề, dáng vẻ uy nghiêm thường ngày giờ đây như trĩu nặng nỗi buồn.

Một trong hai cảnh sát đưa cho ông một tập giấy tờ, giọng nói chậm rãi nhưng đầy vẻ thương tiếc vang lên:

- Chúng tôi rất tiếc về sự ra đi của Kiều phu nhân. Đây là tất cả tài liệu liên quan đến vụ tai nạn. Chúng tôi hy vọng ông và gia đình sớm vượt qua Được nỗi đau này.

Cô đứng sau cánh cửa, đôi mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mặt. Từng câu từng chữ lọt vào tai cô, nhưng tâm trí non nớt của cô vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa của chúng. Chỉ có từ "tai nạn" và "Kiều phu nhân" vang vọng trong đầu,

làm lòng cô nặng trĩu.

Cô đưa tay lên miệng, cố kìm tiếng nấc đang chực chờ bật ra. Đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm vào ba mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi mãi mãi, rằng mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa. Nhưng trái tim non nớt của cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật đau đớn này.

-Vài ngày sau--------



Những ngày sau lễ tang, không khí trong căn nhà trở nên lạnh lẽo và u ám. Kiều Gia Hân không còn là cô bé hồn nhiên, vui vẻ như trước. Đôi mắt cô trĩu nặng, không còn ánh sáng trong trẻo của một đứa trẻ. Từ khi mất mẹ, thế giới của cô dường như sụp đổ.

Ba cô, ông Kiều Văn, cũng không còn là người cha mẫu mực. Ông đắm chìm trong rượu chè, dùng men say để trốn tránh nỗi đau. Ngày qua ngày, ông dần trở nên xa cách, chẳng còn quan tâm đến cô con gái nhỏ đang cần ông hơn bao giờ hết.

Một buổi tối, ông trở về nhà trong trạng thái say khướt. Cô bé Hân Hân ngồi chờ trong phòng khách, đôi tay nhỏ cầm ly nước, ánh mắt đầy sự lo lắng và ngây thơ. Thấy ba mình loạng choạng ngồi xuống sofa, cô rụt rè tiến lại gần,

giọng nhẹ nhàng:

- Ba ơi, ba uống nước đi, sẽ thấy đỡ hơn.

Nhưng khi cô vừa đưa ly nước ra, ông Kiều Văn giận dữ nhìn cô, ánh mắt đỏ ngầu như bùng lên cơn thịnh nộ. Trong phút chốc, ông hất mạnh tay cô, chiếc ly văng khỏi tay rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành.

- Tại mày! Tất cả là tại mày mà cô ấy mới chết! – Giọng ông gầm lên, vang vọng trong căn phòng trống trải.

Hân Hân đứng sững lại, đôi mắt to tròn nhìn ông đầy sợ hãi. Cô không hiểu tại sao ba lại trách mình, tại sao ông lại nói những lời đau đớn đến vậy. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt nhỏ nhắn.Trái tim bé nhỏ của cô đau thắt, nỗi sợ hãi và bất lực cuộn trào trong lồng ngực.

Tiếng ly vỡ làm bà quản gia vội vã chạy vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, bà lập tức ôm chặt lấy cô, vỗ về cô đang run rẩy vì sợ

- Ông chủ, xin ông đừng như vậy! – Bà nói, giọng khẩn thiết, ánh mắt vừa thương vừa trách.

Không để ông Kiều Văn kịp nói thêm gì, bà nhanh chóng bế Hân Hân rời khỏi căn phòng. Trong vòng tay an toàn của bà, cô gục mặt khóc nức nở, từng tiếng nấc xé lòng vang lên trong không gian u ám.

Căn nhà lớn, vốn đã lạnh lẽo, giờ đây càng thêm cô đơn. Trong một góc nhỏ, cô bé Kiều Gia Hân chỉ biết thu mình lại, trái tim nhỏ bé thêm một lần nữa bị tổn thương, mang theo nỗi buồn mà tuổi thơ của cô không đáng phải chịu đựng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.