Kiều Vi khẽ dừng lại sau lời nói của cô, ánh mắt sắc bén lóe lên tia thích thú. Một tiếng cười khẽ phát ra từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc, như thể Cô ta vừa tìm thấy điểm yếu của cô vậy
- Em nói vậy làm chị buồn lắm đấy. Dù sao thì chị cũng là chị gái của em mà, quan tâm em một chút cũng không được sao?
Những lời nói dịu dàng ấy tựa như những lưỡi dao, từng câu từng chữ cứa sâu vào lòng cô. Cô khẽ mím môi, ánh mắt thoáng vẻ lạnh nhạt, đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh:
- Nếu chỉ có vậy, tôi không có gì để nói. Tôi cúp máy đây.
Ngay lúc cô định ngắt máy, giọng của Kiều Vi vang lên, sắc bén và đầy thách thức
- Em không muốn nói chuyện với chị cũng được thôi. Nhưng còn người mẹ kính yêu của em thì sao nhỉ?
Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng vàng nhạt, Kiều Vi ngả người trên chiếc ghế bành sang trọng, đôi chân vắt chéo thanh thoát. Ánh đèn phản chiếu lên chiếc ly rượu đỏ sóng sánh trong tay, cô ta nhấp một ngụm nhỏ, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười đầy thâm hiểm. Đôi mắt sắc lạnh ánh lên sự nguy hiểm, như thể đang tận hưởng trò chơi mèo vờn chuột.
Ở phía bên kia, cô cứng người, bàn tay siết chặt điện thoại. Ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang pha lẫn lo lắng. Giọng cô run rẩy vang lên trong không gian yên tĩnh:
- Chị nói gì? Mẹ tôi? Chị nói vậy là có ý gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3741479/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.