Anh bước vào căn nhà nhỏ, ánh nắng buổi trưa len lỏi qua các khe hở trên mái nhà, hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Bên trong căn nhà, không gian đầy ngột ngạt, với những người đàn ông mặc đồ đen đứng nghiêm trang, ánh mắt cúi thấp, tỏ rõ sự kính trọng khi anh bước tới.
Anh không đáp lại bất kỳ ai, ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng, dừng lại ở góc tối nơi có hai cô gái bị trói chặt, đầu tóc rối bời. Đào Mộng và Lục Yên, với vẻ mặt hoang mang, đang cố giãy giụa thoát khỏi dây trói. Ánh sáng từ mái nhà chiếu xuống tạo nên khung cảnh mờ ảo, nhưng sự sợ hãi trong đôi mắt họ thì hiện lên rõ ràng.
Đào Mộng cắn môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy:
- Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?
Lục Yên cũng hoảng hốt, gương mặt tái nhợt, lớn tiếng hỏi:
- Các người muốn gì?
Anh tiến thêm một bước, đôi giày da đen bóng đạp lên sàn gỗ cũ kỹ vang lên những tiếng kẽo kẹt. Không ai trong căn phòng dám lên tiếng, chỉ có tiếng thở hổn hển của hai cô gái bị trói và sự yên lặng lạnh lùng của anh.
Căn phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, càng Làm bầu không khí thêm phần ngột ngạt. Tiếng bước chân của anh vang lên trong không gian yên tĩnh, mỗi nhịp như đè nặng thêm áp lực lên vai những người trong phòng.
Anh dừng lại trước mặt hai cô gái đang bị trói, ánh mắt sắc bén dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Đào Mộng. Một tia sợ hãi lướt qua trong đôi mắt cô ta khi đối diện với anh. Giọng nói trầm thấp, lạnh như băng của anh vang lên, không lớn nhưng đủ khiến người ta run rẩy:
- Tôi đã cảnh cáo cô một lần rồi, đừng đụng vào cô ấy!
Đào Mộng khẽ rùng mình, ánh mắt tránh đi như không dám đối diện. Ở bên cạnh, Lục Yên ngẩng cao đầu, cố che đi nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng vào anh, kiên quyết cất giọng:
- Hàn Trạc Thần, anh nghĩ hăm dọa như vậy là tôi sợ sao? Buông tha cho Hân Hân đi, cậu ấy......ưm...
Câu nói của cô chưa kịp dứt thì bất ngờ, anh vươn tay bóp chặt hai bên má của cô, khiến giọng nói nghẹn lại. Lực tay của anh không hề nhẹ, ánh mắt lạnh băng nhìn cô như thể chỉ cần một sai lầm nữa, anh sẽ không ngại mà trừng phat.
- Cô nghĩ mình là ai mà có tư cách gọi tên tôi?
Bầu không khí trong căn phòng căng như dây đàn, từng chữ anh nói như rít qua kẽ răng, sắc bén và đầy đe dọa. Lục Yên cắn chặt môi, ánh mắt rực lên lửa hận không chút khuất phục, nhưng sự áp chế từ anh khiến cô không thể phản kháng. Sự ngột ngạt bao trùm khắp nơi, như thể chỉ cần thở cũng khiến người ta cảm thấy nghẹn lại.
Cô khẽ run lên, cảm nhận sự áp lực nặng nề từ anh, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường. Cô vùng vẫy, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, khó khăn gắn từng từ:
- B... buông... tôi r... ra!
Ánh mắt cô lườm anh, như muốn thách thức dù rõ ràng yếu thế. Anh khế nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo như dao cứa, không chút thương xót. Bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy cô, nhưng cuối cùng lại hất mạnh cô ra, giọng nói lạnh như băng:
- Tôi không cần biết cô ấy thế nào, nhưng cô ấy là người của tôi!
Lời nói dứt khoát cùng hành động dứt áo quay lưng bỏ đi, để lại Lục Yên và Đào Mộng đứng lặng trong căn phòng với ánh mắt đầy sợ hãi và bất lực.
Ở một nơi khác, cô vẫn say giấc trên chiếc giường ấm áp, gương mặt thoáng nét yên bình. Ánh sáng yếu ớt của buổi sớm len lỏi qua rèm cửa, khẽ chiếu lên gò má cô. Đôi mắt cô từ từ mở ra, vẻ mơ màng còn sót lại. Cô ngồi dậy, tay khẽ vén lại mái tóc, đôi chân nhỏ bước xuống giường, mang đôi dép rồi lặng lẽ đi xuống nhà.
Ngay khi bước đến phòng khách, một cô hầu gái nhanh nhẹn tiến tới, cúi người cung kính chào:
- Thiếu phu nhân, người đã dậy rồi sao?
Cô gật đầu nhẹ, ánh mắt lướt khắp không gian xung quanh, như đang tìm kiếm ai đó. Giọng cô khẽ cất lên, dịu dàng nhưng mang chút trống rỗng:
- Trạc Thần, anh ấy đâu?
Cô hầu gái vội trả lời, giọng điệu cẩn trọng:
- Thiếu gia có việc ở công ty nên đã đi từ sớm rồi ạ. Cậu ấy dặn không được làm phiền cô.
Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ ra hiệu cho người hầu lui xuống. Bước chân cô nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ cô đơn, tiến lại sofa phòng khách rồi ngồi xuống, ánh mắt xa xăm, như đang đắm chìm trong những suy nghĩ không lời. Cô ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, ánh mắt mông lung nhìn ra khoảng không trước mặt.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng tích tắc của đồng hồ. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Cô liếc nhìn màn hình, thấy tên "Lệ Lan" hiện lên nhưng không vội bắt máy. Đợi đến khi chuông tắt, cô khẽ thở dài, tay siết chặt điện thoại, như đang đấu tranh nội tâm.
Nhưng tiếng chuông lại vang lên lần nữa, réo rắt như thúc giục. Cô hít sâu,
cuối cùng cũng nhấc máy. Vừa áp điện thoại lên tai, giọng nói đanh thép, chói tai của bà Lệ Lan đã bùng nổ:
- Con nhỏ kia, mày làm gì bây giờ mới nghe máy ? Có phải ở bên đấy sung sướng nên quên những gì tao nói đúng không ?
Cô hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Vẫn chưa kịp đáp, tiếng cười nhẹ của Kiều Vi đã xen vào từ phía bên kia, ngọt ngào mà đầy chế nhạo:
- Mẹ, mẹ bình tĩnh nào. Đưa điện thoại đây để con nói chuyện với Hân Hân
Bà Lệ Lan thở mạnh, kiềm chế sự tức giận, rồi đưa điện thoại cho Kiều Vi. Từ đầu dây bên kia, giọng Kiều Vi vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy toan tính:
- Chào em gái, sao chị gọi mãi mà em không nghe thế? Em Làm chị lo lắng quá đấy!
Ngồi trên sofa, cô nghe giọng điệu ngọt ngào giả tạo đó, cảm giác như từng lời nói của Kiều Vi đều mang theo gai nhọn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói lạnh Nhạt, cứng rắn:
- Tôi với chị có chuyện gì để nói sao?
Câu trả lời dứt khoát của cô khiến đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, trước khi tiếng cười nhẹ của Kiều Vi vang lên. Nhưng tiếng cười ấy, dù nhỏ, vẫn mang theo sự khiêu khích đầy ẩn ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]