Anh bước vào căn nhà nhỏ, ánh nắng buổi trưa len lỏi qua các khe hở trên mái nhà, hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Bên trong căn nhà, không gian đầy ngột ngạt, với những người đàn ông mặc đồ đen đứng nghiêm trang, ánh mắt cúi thấp, tỏ rõ sự kính trọng khi anh bước tới.
Anh không đáp lại bất kỳ ai, ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng, dừng lại ở góc tối nơi có hai cô gái bị trói chặt, đầu tóc rối bời. Đào Mộng và Lục Yên, với vẻ mặt hoang mang, đang cố giãy giụa thoát khỏi dây trói. Ánh sáng từ mái nhà chiếu xuống tạo nên khung cảnh mờ ảo, nhưng sự sợ hãi trong đôi mắt họ thì hiện lên rõ ràng.
Đào Mộng cắn môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy:
- Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?
Lục Yên cũng hoảng hốt, gương mặt tái nhợt, lớn tiếng hỏi:
- Các người muốn gì?
Anh tiến thêm một bước, đôi giày da đen bóng đạp lên sàn gỗ cũ kỹ vang lên những tiếng kẽo kẹt. Không ai trong căn phòng dám lên tiếng, chỉ có tiếng thở hổn hển của hai cô gái bị trói và sự yên lặng lạnh lùng của anh.
Căn phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, càng Làm bầu không khí thêm phần ngột ngạt. Tiếng bước chân của anh vang lên trong không gian yên tĩnh, mỗi nhịp như đè nặng thêm áp lực lên vai những người trong phòng.
Anh dừng lại trước mặt hai cô gái đang bị trói, ánh mắt sắc bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3737305/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.