Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh, cô khẽ mỉm cười, cô đưa tay lên khẽ xoa đầu anh rồi giọng nói trở nên dịu dàng như đang an ủi anh
- Trạc Thần, em biết anh rất lo cho em... nhưng em không có yếu đuối như vậy đâu... Em đã từng nói nhất định sẽ cố gắng là người phù hợp đủ tư cách sánh bước cùng với anh mà...anh quên rồi sao.
Cô đặt hai bàn tay nhỏ nhắn, dịu dàng lên gò má anh, nâng khuôn mặt anh lên, buộc ánh mắt anh phải chạm vào ánh nhìn đầy tự tin và vững chãi của cô. Cô mỉm cười, một nụ cười mang theo cả niềm tin và sự quyết tâm.
Anh ngước lên, đôi mắt nặng trĩu những cảm xúc phức tạp, nhìn thẳng vào cô. Trong ánh mắt ấy có sự xót xa, có nỗi đau không thể diễn tả bằng lời, và trên hết là sự quyết tâm không để cô phải một mình đối mặt với những khó khăn. Khoảnh khắc ấy, dù không ai nói ra, cả hai như đang trao nhau một lời hứa thầm lặng rằng, dù sóng gió có đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Không kìm lòng được, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vòng tay anh mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng, như muốn che chở và bảo vệ cô khỏi mọi tổn thương. Bàn tay anh vỗ về trên lưng cô, từng nhịp chậm rãi, ấm áp.
Cô thoáng ngạc nhiên nhưng không phản kháng, thay vào đó, cô cảm nhận sự yên bình lan tỏa từ hơi thở và nhịp tim của anh. Sự mỏi mệt bỗng chốc tan biến, lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3730606/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.