🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thời gian thấm thoắt trôi qua, giờ đây cô đã là một thiếu nữ mười tám tuổi với vẻ đẹp rực rỡ và thanh thoát như người mẹ của mình. Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn ràng tiếng cười nói của các bạn học và gia đình họ. Nhưng cô, như thường lệ, ngồi lặng lẽ một mình ở góc sân, ánh mắt dõi theo niềm vui của những người khác.

Xung quanh cô, những bức tranh gia đình hạnh phúc khiến lòng cô thắt lại. Cô cúi xuống, rút từ trong cặp ra một tấm hình cũ kỹ, đó là hình mẹ cô cùng với cô khi còn bé. Đôi mắt cô dịu dàng nhìn tấm ảnh, đôi môi khẽ cong lên nụ cười mà từ lâu cô đã không để lộ.

Cô vuốt nhẹ lên bức ảnh, thì thầm:

Mẹ, con gái của mẹ hôm nay đã trưởng thành rồi ! Mẹ vẫn luôn dõi theo con, phải không? Con... thật sự rất nhớ mẹ

Những lời thì thầm nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi run rẩy. Cô không kìm được nữa, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Cô vội đưa tay lau, nhưng những giọt nước mắt cứ trào ra không dứt, thấm ướt cả tấm ảnh trên tay.

Bất chợt, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt cô. Cô giật mình ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ chạm phải ánh mắt dịu dàng của một chàng trai đứng trước mặt. Người đó không ai khác chính là Lôi Vũ Tranh, mối tình đầu của cô.

Anh đứng đó, nhìn cô với nụ cười ấm áp, trong ánh mắt là sự quan tâm chân thành:

- Hôm nay là ngày vui, sao lại khóc thế này?

Giọng nói của anh trầm ấm, như xoa dịu tâm hồn đang rối bời của cô. Cô hơi bối rối, đôi tay run run nhận lấy chiếc khăn tay, khẽ thì thầm:

- Cảm ơn...

Lôi Vũ Tranh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt cô:

- Lễ tốt nghiệp là ngày vui, sao em lại ngồi đây một mình mà khóc thế ?

Anh vừa nói vừa khẽ liếc qua nhìn phản ứng của cô.

Cô cúi đầu, im lặng. Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong Tim khi được anh quan tâm, nhưng cô không biết phải trả lời thế nào.

Thấy cô không nói, anh tiếp tục, nửa đùa nửa thật:

- Anh đứng từ xa thấy em trong rất cô đơn, ba mẹ em không đến lễ tốt nghiệp nên em ngồi đây khóc một mình sao ?



Câu hỏi của anh khiến cô khẽ nhíu mày. Một nỗi khó chịu trỗi lên khi anh nhắc đến ba mẹ cô. Cô đáp, giọng lạnh nhạt:

- Ba tôi bận việc, không đến được.

Lôi Vũ Tranh gật đầu, nhưng chưa từ bỏ, anh hỏi tiếp:

- Còn mẹ em thì sao ? Ngày lễ quan trọng của con gái mình mà, người làm mẹ...

- Mẹ tôi mất rồi.

Cô cắt ngang lời anh, giọng nói không lớn nhưng đầy cứng rắn. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, ánh lên sự kiên cường pha lẫn tổn thương.

Lời nói ấy khiến Lôi Vũ Tranh thoáng chốc sững lại. Anh nhìn cô, trong ánh mắt là sự bất ngờ và áy náy:

- Anh xin lỗi, anh không biết...

Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, ánh mắt thoáng nét v buồn. Không gian rơi vào sự im lặng nặng nề.

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Kiều Vi xuất hiện với vẻ mặt bực tức, giọng nói cao ngạo vang lên làm phá vỡ sự yên tĩnh:

- Con nhỏ kia, mày không chịu về mà ngồi ở đây hẹn hò đấy à ? Ở nhà còn biết bao nhiêu công việc đang đợi mày. Muốn ăn đòn đúng không ?

Cô giật mình, vội đứng dậy, tấm hình trong tay được giấu ra sau Lưng. Cô ngước nhìn Kiều Vi, ánh mắt thoảng chút sợ hãi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Kiều Vi bước nhanh đến, ảnh mắt sắc như dao:

-

- Mày nghĩ mày là ai mà dám ngồi đây cười nói với người khác?

Nói rồi, Kiều Vi giơ tay định tát cô. Theo phản xạ, cô nhắm chặt mắt, quay mặt đi để tránh đàn. Nhưng cú tát không bao giờ đến.Khi cô hé mắt, trước mặt cô là hình ảnh Lôi Vũ Tranh đang nắm chặt cổ tay Kiều Vi, ánh mắt anh lạnh lẽo, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng ban nãy:

- Cô định làm gì?



Giọng anh trầm và uy quyền, như muốn đóng băng không khi xung quanh.

Kiều Vi bất ngờ khi bị anh ngăn lại, ánh mắt cô ta thoảng chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ hống hách

- Anh là ai mà dám xen vào chuyện này? Đây là việc gia đình tôi!

Lôi Vũ Tranh không buông tay, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh Lẽo:

- Dù là chuyện gia đình, cô cũng không có quyền đánh người vô cớ

Cô vẫn đứng yên, vẫn chưa thể hiểu hết những gì đang xảy ra. Cảm giác bất ngờ dâng lên trong lòng cô, khi nhìn thấy anh mạnh mẽ bảo vệ cô, một người luôn dịu dàng và quan tâm trước đó.

Kiều Vi cố gắng giật tay lại, nhưng Lôi Vũ Tranh không hề nhúc nhích, tay anh siết chặt hơn khiến Kiều Vi đau đớn và hét lên, Giọng điệu đầy căm phẫn:

- Đau quá! Buông ra!

Tiếng hét của Kiều Vi thu hút sự chú ý của những người xung quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Cô thấy sự căng thẳng không thể duy trì lâu, vội vàng bước tới, giọng cô có chút lúng túng:

- Đây là chị gái tôi, anh buông tay ra đi!

Lôi Vũ Tranh nhìn cô một lúc, đôi mắt anh dịu lại nhưng vẫn không buông tay Kiều Vi ngay. Im lặng kéo dài trong không khí, cuối cùng, anh từ từ thả tay Kiều Vi ra, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, không nói thêm gì. Kiều Vi lùi lại, ánh mắt trừng trừng nhìn cô, cơn giận bùng lên không thể che giấu.

- Kiều Gia Hân... mày gan rồi! Hôm nay còn dám...

Kiều Vi tức giận chỉ vào cô, nhưng cô chỉ đáp lại với vẻ lạnh nhạt:

- Là tại chị cả thôi! Đừng đứng ở đây ồn ào nữa! Tôi về là được chứ gì?

Cô nói xong, quay người bỏ đi, không để ý đến Kiều Vi đang đứng lại trong sự tức giận cùng ánh mắt bàn tán của những người xung quanh. Kiều Vi đỏ mặt, ngượng ngùng, nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Lôi Vũ Tranh đứng lặng lẽ một lúc, ánh mắt anh dõi theo bóng lưng cô, cảm giác tiếc nuối dâng lên. Khi anh chuẩn bị rời đi, một tấm hình rơi xuống dưới đất. Anh cúi người nhặt lên, tấm hình là của cô khi còn nhỏ, cùng mẹ cô, với dòng chữ ghi đằng sau: "Hân Hân của mẹ". Lôi Vũ Tranh khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp khi cầm tấm hình trong tay, rồi anh nhẹ nhàng cất nó vào túi, sau đó rời đi, để lại những tia nắng hoàng hôn yếu ớt chiếu qua gốc cây nơi hai người vừa ngồi, tạo nên một khung cảnh bình yên, đầy luyến tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.