Thời gian thấm thoắt trôi qua, giờ đây cô đã là một thiếu nữ mười tám tuổi với vẻ đẹp rực rỡ và thanh thoát như người mẹ của mình. Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn ràng tiếng cười nói của các bạn học và gia đình họ. Nhưng cô, như thường lệ, ngồi lặng lẽ một mình ở góc sân, ánh mắt dõi theo niềm vui của những người khác.
Xung quanh cô, những bức tranh gia đình hạnh phúc khiến lòng cô thắt lại. Cô cúi xuống, rút từ trong cặp ra một tấm hình cũ kỹ, đó là hình mẹ cô cùng với cô khi còn bé. Đôi mắt cô dịu dàng nhìn tấm ảnh, đôi môi khẽ cong lên nụ cười mà từ lâu cô đã không để lộ.
Cô vuốt nhẹ lên bức ảnh, thì thầm:
Mẹ, con gái của mẹ hôm nay đã trưởng thành rồi ! Mẹ vẫn luôn dõi theo con, phải không? Con... thật sự rất nhớ mẹ
Những lời thì thầm nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi run rẩy. Cô không kìm được nữa, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Cô vội đưa tay lau, nhưng những giọt nước mắt cứ trào ra không dứt, thấm ướt cả tấm ảnh trên tay.
Bất chợt, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt cô. Cô giật mình ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ chạm phải ánh mắt dịu dàng của một chàng trai đứng trước mặt. Người đó không ai khác chính là Lôi Vũ Tranh, mối tình đầu của cô.
Anh đứng đó, nhìn cô với nụ cười ấm áp, trong ánh mắt là sự quan tâm chân thành:
- Hôm nay là ngày vui, sao lại khóc thế này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3746702/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.