Cô ngước nhìn anh, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và một chút bối rối khi nghe anh nói không đồng ý. Lời từ chối của anh không giống những gì cô mong đợi. Trước khi cô kịp phản ứng, giọng anh trầm ấm, quyết đoán nhưng đầy dịu dàng vang lên, khiến không gian xung quanh dường như lắng lại:
- Anh không đồng ý! Anh có thể lo cho em được, không cần phải đi làm. Cứ ở nhà làm vợ Hàn Trạc Thần anh là được rồi!
Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, sâu thẳm và kiên định, nhưng không giấu được sự mềm mại, bao dung. Dường như anh đang gửi gắm cả trái tim mình vào lời nói đó, bày tỏ sự quan tâm và bảo vệ tuyệt đối.
Bên cạnh, bà Thu Ngọc bật cười nhẹ, như hiểu được tâm tư của cả hai. Nhưng cô gái vẫn không vì vậy mà lùi bước, trái lại, cô siết chặt lấy tay anh, đôi mắt sáng lên với một niềm quyết tâm mãnh liệt. Cô nhìn anh đầy thấu hiểu và dịu dàng, nở một nụ cười ấm áp:
- Trạc Thần, em biết anh lo cho em... Nhưng em cũng muốn bản thân mình xứng đáng với tình yêu của anh và sự yêu thương của ba mẹ.
Lời cô nói tuy nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên định. Trong ánh mắt ấy, vừa có tình yêu dành cho anh, vừa có khao khát tự khẳng định bản thân. Nhưng sự kiên định của cô lại càng khiến anh thêm phần lo lắng. Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mày hơi chau lại, ánh mắt hiện rõ sự băn khoăn.
Không chịu được cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3648356/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.