- Anh coi nó nè, dễ thương quá đi
- Con chúng ta mà lại.
- Meo
Buổi sáng ảm đạm lúc trước không còn nữa bây giờ chỉ còn lại nụ cười trên môi của An Lạc và Lăng Thần.
Kể từ khi nhà nhận thêm thành viên mới cô không còn tự trách mình chưa sinh được còn. Cả ngày cứ quấn quýt bên chú mèo nhỏ đứa con nuôi bé bỏng của cả hai.
Uất Noãn từ ghét mèo cũng trở nên thích nhưng vì sỉ diện không dám lại gần cưng nựng chỉ biết nấp sau cây cột nhà cắn cắn tay áo.
- Trời ơi sao dễ thương thế, muốn lại ôm quá đi...hic... ghét chi để bây giờ nghiệp quật nè trời.
...
Lăng Thần tâm trạng khá ổn không còn vác khuôn mặt méo mó đi làm. Đến công ty là anh cười chào khiến mọi người một phen hoang mang xì xầm.
- Chắc chủ tịch phu nhân có tin vui rồi.
- Chắc vậy chuẩn bị chúc mừng để tăng lương nào mọi người ơi.
Nhóm người cười trêu nhau rồi giải tán ai về làm việc nấy. Vào phòng làm việc anh gạc giấy tờ sang một bên chăm chú vào màn hình máy tính tra cứu trang phục cho mèo.
Mới đầu còn hào hứng bây giờ mới thấy mọi chuyện không đơn giản. Có quá nhiều sự lựa bộ nào anh cũng thấy xinh xắn đáng yêu chả biết lựa cái nào.
Đang lướt lướt thì dừng lại hai mắt mở to, đầy kinh ngạc có phần thích thú.
- Ôi, có cái đuôi mèo nè, hình như nó để gắn vào mông thì phải, ngộ nghĩnh nhỉ.
Thấy cái đuôi mèo là lạ anh liền nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854954/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.