- Em yêu, chúng ta cùng tạo ra công chúa nào
An Lạc đứng đờ một lúc rồi thở dài bất lực, cô không thèm nói ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc cho khô.
Lăng Thần bị vợ lơ cảm thấy hơi lảng, chỉnh sửa lại trang phục rời khỏi giường ôm An Lạc từ phía sau nói nhỏ.
- Em không vui à.
- Sao em phải vui khi chồng mình trổ bóng.
- Anh có trổ bóng đâu.
- Em không biết nhìn thấy sao nghĩ vậy thôi.
- Anh là trai thẳng, kĩ thuật giường chiếu của anh chưa đủ chứng minh sao?
Lăng Thần cười gian dúi đầu vào cổ An Lạc dụi dụi cô khó chịu đẩy ra lạnh nhạt đứng lên.
- Em đi ngủ đây.
Nói rồi cô bỏ mặt anh đứng đó treo lên giường đắp chăn cuộn người bên mép giường.
Anh vẫn đứng đó trưng bộ mặt buồn bã lẳng lặng ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại An Lạc giở chăn ngồi dậy trầm ngâm một lúc mở cửa chạy theo.
Cô bước xuống bậc thang thứ hai bỗng dưng dừng lại nhìn xuống dưới đôi mắt mờ đục giọt nước lăn dài trên bờ má.
Tay cô nắm chặt lặng lẽ quay về phòng, Lăng Thần ngồi vào bàn rượu vừa rót được nửa ly thì dừng lại. Anh thở dài đẩy ly rượu ra xa nằm gục xuống bàn tiếp tục thở dài.
- Mình phải làm sao đây, cứ nhìn cô ấy như vậy mình đau lòng chết mất.
Đến bây giờ Lăng Thần hông hiểu vì sao An Lạc tự nhận không thể sinh con được là do mình. Cả hai chỉ mới kết hôn được một năm chưa có con cũng bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854953/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.