“A...đau quá má ơi, Trường Niên khốn nạn...ahhh”
Lễ cưới vừa kết thúc cũng là lúc Tú Vy chuyển dạ. Mọi người bị tiếng thét của cô làm hoảng loạn, mẹ cô vội vã chạy đến lo lắng.
“Trường Niên con có sao không?”
“Là con sắp sinh mà, mẹ hỏi anh ấy làm gì?”
Bà hỏi thăm Trường Niên cũng có lý do, mái tóc mượt mà bị Tú Vy túm hai bên giật lên giật xuống một cách mạnh bạo.
Nhìn thôi cũng thốn đến tận rốn, mặt hắn chun lại không dám hó hé mồ hôi cứ ròng rã chảy dài.
“Anh còn đơ ra làm gì? Mau đưa em đến bệnh viện”
“Em kẹp như vậy sao anh đi”
Tú Vy cố gắng hít thở sâu chợt nhận ra hai chân kẹp chặt chân của hắn. Cô nhăn nhó từ từ thả ra những tay vẫn nắm chặt tóc.
Đoạn đường đưa đến bệnh viện sao mà khổ cực, chắc sau lần sinh này hắn đổi tên thành Niên đầu hói mất thôi.
Khi bác sĩ đưa cô vào trong phòng sanh hắn mới thấy cuộc đời tươi đẹp làm sao.
“A...tôi chết mất, tiêm thuốc rồi mổ luôn đi”
Các bệnh nhân đang đi bộ ở ngoài bị tiếng gào thét của Tú Vy dừng lại nhìn một lát. Một ông lão đứng trước cửa nói nhỏ.
“Tôi năm nay bảy mươi tuổi mà chưa thấy trường hợp nào như này. Phải tôi tôi đấm cho mấy nhát”
Nói xong ông lão bước từng bước khập khiễng trở về phòng của mình. Sau khi ông lão nói không còn nghe thấy tiếng hét của cô nữa.
Hắn thầm cảm ơn cụ già, ngồi trước phòng mà tim đập liên hồi. Đây là lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854950/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.