Lễ cưới được dời vào ba tháng sau, đợi hết trăm ngày của Hà Phong rồi mới tính tiếp.
Một trăm ngày dài đằng đẵng qua đi, lễ cưới tập thể giờ chỉ còn hai đôi.
Phong Hàn, Lăng Thần đứng trước sảnh sốt ruột chờ đón cô dâu của mình. Trước tình cảnh từng trải Trường Niên cũng đến hỏi han.
“Trông chờ cô dâu phải không, yên tâm lát nữa sẽ ra thôi. Mà cuộc sống tự do sắp hết rồi đấy?”
“Cậu tưởng bọn tôi tiếc cuộc sống tự do sao?”
Bị họ phớt lờ lời khuyên của mình, hắn thở dài lắc lắc đầu.
“Rồi các cậu sẽ hối hận cho mà coi, đứng đấy đi, tôi vào thăm bà bầu bé bỏng đây”
Hắn đứng thẳng, chỉnh lại vạt áo cho chỉnh chu, phất tà vest ra sau ngẩn mặt bước đi.
Phong Hàn, Lăng Thần cũng muốn đi theo lắm nhưng nghi lễ bắt buộc phải ở đây.
Trong phòng cô dâu mọi người đã chuẩn bị xong xong, ai nấy mặt cũng buồn bã nhìn ra ngoài thở dài.
“Thanh Nhi không đến sao?”
“Cô ấy nói mình còn có việc phải làm, và có nhờ tôi gửi lời chúc mừng đến hai người”
Suốt thời gian qua Thanh Nhi vẫn chưa quên được nổi đau khi mất Hà Phong.
Họ cũng thay phiên nhau an ủi nhưng vô dụng chỉ sợ cô làm điều gì dại dột.
Nhưng vì một sinh linh bé bỏng cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó.
Chuyện Thanh Nhi không còn vấn đề nữa,An Lạc Tuệ Liên quay sang lo cho Tú Vy.
An Lạc nhìn vòm bụng to tròn của cô ngần ngại hỏi.
“Bụng em to thật, khi nào mới sinh”
“Em không biết, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854949/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.