Thanh Nhi hôn mê sâu chìm vào bóng tối đen kịt, cô không biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Bẵng đi một lúc, nói đúng hơn là một thời gian rất dài, cô đã mơ một giấc mơ.
- Hà Phong, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi.
Cô thấy Hà Phong mỉm cười tiến lại gần, nước mắt tuôn rơi lã chã định chạy đến ôm lấy anh thì anh đã đi qua người.
Cô sửng sờ quay lại, Hà Phong nắm tay một cậu bé nhìn mình khẽ nói.
- Anh và con đi đây.
- Hà Phong, đừng đi, đừng dắt con đi mà....Hà Phong.
Cô hoảng loạn chạy tới nhưng càng chạy lại càng xa anh đã cùng đứa bé biến mất.
Cô giật mình mở mắt mới biết đây chỉ là mơ,khung cảnh trước mắt là trần nhà trắng tinh. Nước mắt vẫn còn đọng trên mi, cô đưa tay sờ bụng không cảm nhận được nhịp tim của thai nhi nữa.
Vòm bụng phẳng lì, đau nhói ở phía dưới, tay nắm chặt tà áo khóc nấc từng cơn.
- Hà Phong sao anh lại mang con em đi chứ...huhu.
- Oe....oe....
Một tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh văng vẳng bên tai, cô thất thần cứ ngỡ là ảo giác cho đến khi một giọng nói vang lên.
- Anh ấy không đưa con chị đi đâu cả.
Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn, vỡ òa hạnh phúc khi thấy Tuệ Liên đứng trước cửa trên tay còn bòng một đứa bé.
Nước mắt một lần nữa tuôn rơi nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc. Vừa mới sinh xong mà khóc dễ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe Tuệ Liên vội vã bòng đứa bé đến chỗ cô.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854951/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.