Sau ba ngày Hà Phong đã tỉnh, y rất sốc khi biết mình không thể đi được.
Lòng đau nhưng phải cố gắng mỉm cười để mọi người khỏi lo lắng.
Thanh Nhi biết y rất buồn nên lúc nào cũng ở bên cạnh tâm sự, trò chuyện với y.
Nhờ vậy mà sức khỏe và tinh thần của y đã khá hơn. Thậm chí còn tốt hơn lúc trước, Đại Từ cũng hết nhiệm vụ.
Buổi chiều hoàng hôn màu nắng đẹp, gió mang biển mằn mặn thấm qua lớp da mỏng trắng ngần.
Thoang thoảng hương cỏ dại tạo cảm giác dễ chịu xóa nhòa tất cả nổi buồn.
Bánh xe lăn xoay tròn, xoay tròn lăn tăn trên bờ cỏ xanh, gờn gợn sóng. Ánh mắt y long lanh hướng thẳng về khoảng trời rộng lớn giữa vùng biển.
Câu hát du dương, du dương hòa cùng tiếng chim hót, góp phần thêm hương sắc cho cảnh vật lãng mạn nơi đây.
Thanh Nhi đẩy xe lên đỉnh của ngọn núi cao nhất nhìn ngắm hoàng hôn trên mặt biển.
Từng cánh chim nhỏ bay bay trên bầu trời đỏ rực bay về chốn bình yên.
Cô đứng thẳng cơn gió lướt qua thân váy bay bay, chuyển động mềm mại. Cô hít một hơi dài rồi thở phào.
“Cảnh vật ở đây thật thơ mộng, còn anh thấy sao?”
Ánh mắt y vẫn không rời khỏi ánh mắt trời đỏ rực,mi mắt chớp nhẹ, nhìn cô khẽ đáp.
“Rất đẹp, nhưng em đẹp hơn”
Đây có tính là thính? Nếu là vậy thì nó hơi nhẹ nhàng rồi?
Nhưng sao lại làm trái tim cô rung rinh thế này, y quả thực không tầm thường.
Cô cũng phải đối đáp sao cho vừa, hai gò má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854946/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.