Sau khi bị bắt quả tang, cả bọn được Hà Phong giảng một bài giáo huấn thật dài, mới cho ăn sáng.
Nhờ vậy mà ăn hết cơm, khỏi sợ dư bỏ lại mang tội. Hàm Miên mang thai nhưng bụng rất gọn cứ như người bình thường.
Mọi việc rửa chén hay nấu ăn nàng đều dành làm hết. Tú Vy vô cùng ngưỡng mộ vóc dáng thon thả này.
Quay sang mình quá chán, chưa được sáu tháng bụng đã to đi lại khó khăn.
Lần trước cũng mang song thai nhưng không lớn như thế này? Chắc đợt này Trường Niên bồi dưỡng quá nhiều.
Thức ăn trong nhà nếu để lâu không hư thì ăn cả năm cũng không hết. Đáng lí cô không nên ăn nhiều, sau đợt sinh này chắc ú như con lợn khó mà lấy lại vóc dáng.
“Hàm Miên, cô giỏi thật đấy, còn tôi chả làm được giống gì?”
Ăn xong không việc gì làm, cô thấy Hàm Miên làm việc một mình nên lại bắt chuyện.
Hàm Miên vừa nấu thuốc, cười nói.
“Có gì đâu mà giỏi, Đại Từ rất bận nên tôi không thể dồn hết công việc lên vai anh ấy”
“Thì chồng tôi cũng rất bận, nhưng tôi chẳng làm gì? Bây giờ thấy thương lão thật”
Hàm Miên dừng việc nấu thuốc, quay mặt nhìn cô, rồi đưa tay xoa xoa bụng.
“Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, nhờ cô từ chối tình cảm của Đại Từ mà tôi có cơ hội mang con anh ấy”
“Không phải nhờ tôi, đó là duyên nợ của hai người”
Cả hai tâm sự được một lúc thuốc cũng đã sắc xong. Hàm Miên từ từ cho vào chén, nhẹ nhàng bưng lên.
“A....xoảng...”
“Hàm Miên”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854945/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.