Nửa tháng trôi qua Hà Phong đã dần khỏe có thể tự đi lại, chạy bộ như bình thường.
Đây chỉ mới là bước chữa bệnh tạm thời, còn bước quyết định ngày mai sẽ bắt đầu.
Đại Từ đã cảnh báo trước đợt trị liệu này rất đau đớn, để lại di chứng về sau, tệ hơn là chết trong quá trình điều trị.
Tuệ Liên báo tin vui tìm được bến đổ cho mình, mong một ngày cả hai anh em có thể tổ chức lễ cưới cùng nhau.
Bây giờ anh không còn gì để mất nữa đành liều một phen. Có Thanh Nhi bên cạnh là liều thuốc tinh thần cực mạnh, không dễ gì quật ngã.
Sáng sớm tinh mơ mẹ con Tú Vy còn ngủ thì Thanh Nhi và Hà Phong rủ nhau chạy bộ.
Cả hai chạy được một lúc đã thấm mệt ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây xanh mát.
Thanh Nhi dùng khăn lau mồ hôi trên vòm trán Hà Phòng mà lòng hạnh phúc.
Y cũng lấy khăn lau cho cô, đưa tay vén những sợi tóc bám chặt trên vòm má ửng hồng.
“Chạy đến mặt đỏ rồi kìa?”
“Em không sao mà, mặt anh cũng đỏ”
Cô thẹn thùng véo má anh cái nhẹ, khép nép nhìn bàn tay thon trắng nõn của mình.
Im lặng khoảng vài giây y đưa tay nắm lấy tay cô, xoa nhẹ.
“Cảm ơn em đã đến bên anh, cho anh nghị lực sống. Chắc lời cảm ơn không bao giờ đủ”
Tự dưng hôm nay lại khách sáo, cô cũng thấy không quen nhích lại gần tựa đầu vào vai y nói nhỏ.
“Bên cạnh anh là việc có ý nghĩa nhất mà em từng làm. Vì vậy hãy chiến thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854944/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.