Một khoảng không gian vô tận, cô cùng đứa con không thấy mặt, chơi đùa với nhau.
Một chữ mẹ phát ra mà lòng tràn ngập niềm đau, niềm hạnh phúc.
Cô đứng xa xa nhìn đứa bé chơi đùa một mình còn mình đan len.
Bỗng dưng đâu đó một vòng xoáy màu đen dần đến cuốn đứa bé vào trong.
“Mẹ...mẹ ơi, cứu con”
“Không....con đừng bỏ mẹ...không”
Cô sợ hãi chạy đến giải cứu nhưng càng chạy càng lùi. Bóng dáng đứa con tan biến, cô tuyệt vọng gào thét.
“Không....hà...hừm”
Cơn ác mộng khiến Tuệ Liên giật nảy ngồi dậy. Đầu hơi choáng không thể mở mắt ngay được.
Cô từ từ bình tâm chờ đợi cảm thấy ổn mi mắt dần mở to.
Cô nhận ra rằng mình đang nằm trên giường trong căn phòng lạ. Không phải khách sạn, thoang thoảng một mùi hương quen thuộc.
“Hương nước hoa của Phong Hàn, không lẽ anh ấy đã đưa mình về”
Cô thẫn thờ nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi mình bất tỉnh. Kí ức ùa về nước mắt chảy theo dòng cảm xúc.
“Cạch....con tỉnh rồi à”
Trần phu nhân mang ly sữa vào nhẹ nhàng hỏi thăm. Bà mới ngồi xuống, cô đã ôm chầm lấy bà nức nở.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Rõ ràng con sinh ra là bé gái. Còn Khải Hàn là con ruột của con, sao có thể”
Thì ra cô lầm tưởng mình chỉ sinh một đứa và là đứa bé đã mất. Bà biết ngay cô có nổi khổ nào mà.
Thật may người Phong Hàn yêu lại là mẹ ruột của Khải Hàn. Ít ra bà không phải dằn vặt về sau.
Trần phu nhân khẽ cười dịu, đẩy nhẹ cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854943/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.