Lon nước ngọt bị bàn tay cuồng giận bóp nát bay thẳng vào sọt rác.
"Trước tiên, em phải làm cho Lăng Thần tin rằng em thật sự chấp nhận chuyện này"
"Chị nghe theo em, miễn sao cô ta không thể bước chân vào Vũ Gia"
Buổi tiệc vẫn diễn ra bình thường Thanh Nhi luôn tươi cười. Có sự quan tâm tới An Lạc một cách không cần thiết.
"Chị An Lạc ăn nhiều vào"
"Cảm ơn"
Nếu cô ta đã quan tâm thì cô cũng không cần khách sáo nhận hết. Ngoài mặt là vậy nhưng hai ánh mắt tĩnh lặng ngầm đối đầu với nhau.
Lăng Thần thấy thế cũng yên tâm phần nào gắp một miếng gà bỏ vào chén An Lạc.
"Ăn chút thịt cho cân bằng"
"Anh cũng ăn đi"
Trên đĩa chẳng còn tí miếng thịt nào, chén cơm Uất Noãn chỉ toàn cơm trắng. Nhìn thấy đứa em trai mà mình tận lực chăm sóc lại không quan tâm tới mình.
Đâm ra tức giận, giằng đũa xuống bàn, chống tay ngồi dậy.
"Chị ăn no rồi"
Thanh Nhi nhìn vào chén chị, ngẩn người dù biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi.
"Ăn no gì chứ? Chén chị vẫn còn nguyên mà"
"Thanh Nhi nói đúng đấy, chị chưa ăn mà no cái gì?" Lăng Thần tiếp lời.
Chị trợn trừng mắt: "Tôi ăn cẩu lương no, được chưa"
Lăng Thần lẩm nhẩm: "Cẩu lương"
Bỗng nhiên hoảng hốt lớn tiếng: "Sao chị lại ăn thức ăn của chó. Không được chị nên đi súc ruột chứ không nguy hiểm lắm"
"Phụt...khụ khụ"
An Lạc và Thanh Nhi đang ăn, nghe nói phun cả cơm ra ngoài, đờ đẫn nhìn anh.
Còn Uất Noãn, bị sự ngây thơ quá mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854904/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.