Đôi mắt An Lạc, ngưng lệ giật lấy chiếc áo khoác trên ghế bỏ đi.
Trước mặt bọn người giả tạo, sao cô phải khóc, chờ họ rũ chút lòng thương sao. Đó không phải tính cách của cô.
Lăng Thần định đuổi theo nhưng dừng lại bởi lời nói của Uất Noãn.
"Chị xin lỗi vì chị mà An Lạc giận em"
Anh xoay người vỗ nhẹ vai chị ta: "Không sao đâu chị đừng lo. Tại em cô ấy được nuông chiều nên hơi khó chịu. Em sẽ cố giải thích cho cô ấy hiểu"
"Vậy em đi dỗ em ấy đi"
"Không cần đâu, nếu cô ấy yêu em sẽ tự động tha lỗi cho em thôi"
Thay vì đuổi theo xin lỗi, anh lại chọn cách im lặng nhốt mình trong phòng.
Tình cảm hai người vì mình mà rạng nứt, khiến chị ta vui lòng nhìn Thanh Nhi.
"Chị đã dọn nửa đường, em hãy sử dụng gương mặt mộng sắc này, khiến nó yêu giống như chị mình vậy"
"Cảm ơn chị đã ưu ái"
Khác với khuôn miệng dịu dàng, sau khi quay lưng đi nhếch nhẹ. Sâu trong đôi mắt tĩnh lặng như trời sao là một màu u tối.
Cô ta bước lên từng bậc cầu thanh dừng lại, đưa tay gõ cửa.
"Lăng Thần, em có chuyện muốn nói với anh"
Dù đập liên tục nhưng chả thấy hồi âm gì, tưởng anh đang ngủ ngừng, trở về phòng mình.
Căn phòng bên trong không một bóng hình, Lăng Thần đã nối dây xuống vườn trốn khỏi nhà.
Những hành động của Uất Noãn làm với An Lạc anh đều thấy. Nhưng giữa người nuôi nấng yêu thương mình từ nhỏ đến lớn với tình yêu mới chớm nở được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854905/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.