"Anh đã đặt vé máy bay rồi mai chúng ta sẽ khởi hành"
Đình Dương ngồi gác chân lên bàn tiện tay làm điếu thuốc nghi ngút khói phản phất trong không khí.
Hứa Thiên rất buồn về tới nhà là nhốt mình trong phòng mặc Đình Dương quyết định.
Chú thích: *Thiên Thiên(khi quen với Thiên Vũ lấy tên là Thiên An nhé).
Thiên Thiên cũng ngồi kỳ trong phòng thu dọn đồ đạc.
Lần này đi cô sẽ không thể gặp người đã từng yêu và bây giờ cũng thế.
Cô chẳng còn muốn nói khóc, nước mắt cũng chả giải quyết được gì.
Tay lặng lẽ sắp xếp tất cả mọi thứ, tấm hình lúc cô còn học đại học chụp chung với anh rơi ra.
Cô cầm lên nhìn ngắm, suốt sáu năm nay cô vẫn luôn giữ và nhớ về anh.
Hứa Thiên đích thị là bản sao của anh, tính cách hề hước nhưng chỉ khiến cô đau khổ mỗi khi nhìn.
Lặng lẽ nhìn lặng lẽ cười lặng lẽ cất lại lưu giữ suốt đời.
"Cạch...mami, chúng ta đi thật sao?"
Hứa Thiên mở cửa bước vào nét mặt buồn rười rượi hiện rõ trong đôi mắt.
Cho dù cô nói với nó Thiên Vũ đã bỏ rơi hai mẹ con nó nhưng nó không thấy ghét hay thấy hận chỉ thấy nhớ.
Chắc có lẽ tình phụ tử cho nó biết ba nó không phải là người xấu chỉ là số phận quá trớ trêu.
Nó cuối đầu leo lên mép giường bỏ hai chân xuống ngoảnh mặt nhìn cô.
"Mami...có thấy buồn không? Gia Minh đã nói rất nhiều về ba. Ông ấy hiền lắm, ông ấy tốt lắm, ông ấy chỉ làm tổn thương mỗi mình mami thôi. Như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854870/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.