"Tùy, tôi sợ cô rồi" Đình Dương cuối đầu cười nhạt bình thản đi vào trong.
Tú Vy thu súng nhét sau lưng cởi áo khoác vắt trên vai bước theo, cô nhìn xung quanh tặc lưỡi.
"Chậc...không ngờ anh cũng biết chơi cá cảnh nhỉ, nếu không phiền, anh hãy cho tôi một con làm quà tôi không ngại đâu"
"Xin lỗi, tôi không thích tặng quà cho người không còn chút liêm sỉ nào"
Anh bình thản con ngươi đen sắc lẹm liếc nhìn cô tay cầm tách trà kề môi nhưng không uống.
Thấy anh chả hiểu khách cô cũng chả giữ kẽ ngồi chễm chệ, tướng người thô bạo.
Nâng gọng kính lên cao tiếp tục nhìn xung quanh.
"Anh dạy cháu kiểu gì đến cô ruột của mình đến nhà mà không ra chào hỏi một tiếng dậy kìa"
Đình Dương biết cô đang cố tình khiêu khích chỉ trả lời qua loa.
"Ngoài tôi và mẹ, cháu tôi không có quan hệ huyết thống với ai cả"
"Vậy mà tôi cứ tưởng mình có thêm một đứa cháu trai chứ"
Cô cười nụ cười ẩn chứa một sự nham hiểm nhẹ. Đình Dương hình như hiểu những gì cô muốn làm chồm dậy đập hai tay lên bàn trừng mắt nhìn, chất giọng lớn dần.
"Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không bao giờ để Hứa Thiên rời bỏ tôi dẫu chỉ nữa bước"
"Ai nói gì đâu kìa, anh bình tĩnh ngồi xuống đã chuyện đâu còn có đó"
Chiêu khích tướng quả thật không tệ, chỉ nói vài câu vớ vẩn đã khiến anh kích động sắp đánh phụ nữ đến nơi.
Cô mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng ôn nhu nhưng vẫn khiến anh phải lo lắng.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854871/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.