Lăng Thần chỉ định đùa với ả một chút nhưng không ngờ ả lại cẳng thẳng lo sợ đến thế, phì cười: "Làm gì mà cô căng thẳng vậy, tôi không ngờ cô lại nấu ăn như đầu bếp ở nhà hàng năm sao thôi mà, tuyệt vời quá"
Lăng Thần tấm tắc khen và tiếp tục ăn.
Ả thở phào nhẹ nhõm như trút được vật ngàn cân. suy nghĩ trong hạnh phúc: "Cũng may là anh ta không phát hiện ra, hai người họ đúng là ngốc như nhau, mình thật là thông minh haha"
Trường Niên đang ăn thấy Lạc Lạc ngồi cười một mình thắc mắc: "Em cười cái gì vậy?"
Ả giật mình có chút hoảng loạn ấp úng" :À em cười vì hai anh đã thích món ăn mà em nấu."
"Em cũng ăn đi, đưa anh gắp thức ăn cho em"Hắn lấy đũa gắp một cái đùi gà bỏ vào chén của ả.
"Cảm ơn anh, anh cũng ăn món canh chua mà anh thích nhất nè".
Lạc Lạc cũng lấy đồ ăn cho Trường Niên. Cảnh tượng thật hạnh phúc hình như có ai đó bị thừa thải thì phải, trông thật tội nghiệp thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Sau khi ăn xong thì Lăng Thần chào hai người rồi đi về.
Ả đang rửa chén ở dưới bếp thì Trường Niên ôm vào eo của từ sau lưng, đầu của hắn dựa vào vai dịu dàng nói: "Em là người vợ tuyệt vời nhất của anh, em vất vả cả ngày rồi, để việc rửa chén lại, anh làm cho"
Ả cười gượng miễn cưỡng: "Anh cũng bận làm việc cả ngày, mấy việc nhỏ nhặt này em làm nhanh lắm"
Hắn nhíu mày nghiêm nghị: "Đây là lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/150297/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.