Lăng Thần đưa Trường Niên về đến nhà, thấy hắn có vẻ hơi mệt nên anh dìu hắn vào nhà.
Lạc Lạc từ trong nhà thấy Trường Niên không được khỏe nên hốt hoảng chạy ra với vẻ mặt hết sức lo lắng: "Trường Niên anh bị sao vậy?"
Hắn nói với giọng điệu yếu ớt: "Anh không sao chắc tại bệnh cũ tái phát ấy mà"
Ả vội vả nhờ Lăng Thần đưa Trường Niên ngồi xuống ghế còn mình chạy đi lấy thuốc Lăng Thần đỡ hắn ngồi xuống ghế nhỏ nhẹ:
"Từ từ thôi, cậu thật may mắn khi có một người vợ xinh đẹp và hiền thục như Lạc Lạc".
Hắn liếc ánh mắt ghen tuông về phía Lăng Thần trầm giọng: "Cậu mà có ý định gì với vợ của tôi, thì biết tay tôi".
Lăng Thần cau mày cao giọng: "Nhìn mặt tôi giống kiểu người cướp vợ bạn lắm à"
Lạc Lạc bước ra với ly nước và hộp thuốc trên tay thấy không khí có vẻ căng thẳng có chút lo sợ ngần ngại hỏi: "Hai anh nói chuyện gì mà trông căng quá vậy?"
Lăng Thần nói trước: "À không có gì chúng tôi chỉ đọ mắt thôi"
"Thì ra là vậy Trường Niên anh uống thuốc đi nước nè"
Ả ngồi xuống bên cạnh Trường Niên đưa thuốc cho hắn, uống xong hắn cảm thấy đỡ hơn rất nhiều mặt không còn tái nữa.
"Hai anh ngồi đây nói chuyện nhé, em vào nấu ăn đây?"
Ả mỉm cười chào tạm biệt đi vào nhà bếp và hai người cũng nói chuyện tiếp tục.
Vừa rời khỏi Trường Niên vẻ mặt ả cũng biến sắc có chút lo sợ thở phào: "Phù..cũng may mà Lăng Vũ nói với mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/150296/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.