[ Reng...reng...reng]
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Tú Vy mệt mỏi cầm điện thoại lên xem thử giọng khàn mớ ngủ: "Mới có 7h mà reo om sòm rồi"
Cô nhắm mắt lại ngủ tiếp lẩm nhẩm những điều mà mình mới nói giật mình hốt hoảng bật dậy: "a..Trễ rồi mình quên mất hôm này là ngày nhập học của tụi nhỏ"
Cô bừng tỉnh mở mắt thức dậy rời khỏi giường, hoảng hốt chạy loanh quanh phòng, cô nhanh chóng thay đồ, trang điểm rồi đi ra gọi hai đứa nhỏ dậy: "Tụi con dậy đi, mình phải đi đến trường nữa."
Nghe không thấy ai trong phòng lên tiếng cô vội vã chạy vào thì không thấy bóng dáng hai đứa đâu cả, tiếp chạy xuống lầu trong lo lắng thì thấy hai đứa đang đứng dưới cầu thang, quần áo chỉnh tề, khoanh tay lại nhìn về phía cô phàn nàn: "Mama lại trễ nữa rồi, chừng nào mama mới chịu đúng giờ đây!"
Cô nhìn vẻ mặt cau có của chúng cô mỉm cười bước xuống ôm hai đứa vào lòng âu yếm: "Mama xin lỗi, đừng giận nữa. hai con tự thay đồ à, hai đứa đúng là những đứa trẻ ngoan mà."
Tụi nó không khác gì hai ông bà già lúc nào cũng chăm cho cô, lần nào cô cũng là người trễ giờ nhất dùng nụ hôn để xin lỗi.
An Lạc từ trong bếp đi ra phàn nàn: "Được vậy cũng mừng, em có biết hai nhóc này quậy banh phòng của chị vì không chịu thay đồ không?"
Cô ngạc nhiên: "Chị thay đồ cho tụi nhóc sao, vậy mà em cứ tưởng...hà..hà..cảm ơn chị"
Tú Vy quay sang Tiểu Khang chấp vấn: "Sao tụi con lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/150298/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.