Sáng hôm sau, khi Tô Nhạcvừa mời từ trên giường ngồi dậy, điện thoại lập tức vang lên, cô vừa gãi cáiđầu như tổ quạ, vừa mơ màng nghe điện thoại: “A lô, xin chào.”
Ngụy Sở nghe giọng ngườita mơ màng, còn khách sáo nói xin chào, đã biết người ta còn chưa hoàn toàntỉnh ngủ, cười nhẹ nói: “Ừ, là anh đây, còn chưa dậy sao?”
“Vâng?” Nghe thấy giọngnói quen thuộc, Tô Nhạc bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường, vộiho một tiếng: “Ngụy Sở ạ, chờ em một lát, em lập tức xuống ngay.”
Nếu phải đi nướng thịt,mặc váy và giày cao gót rất không thích hợp, Tô Nhạc thay quần áo rất nhanh, đigiày thể thao xuống lầu.
Ngụy Sở nhìn Tô Nhạckhông trang điểm, không đi giày cao gót, cũng không cầm túi xách xinh xắn đangchạy về phía mình, vẻ mặt anh có chút lo lắng, cho tới khi Tô Nhạc đã đứngtrước mặt, anh mới lấy lại tinh thần giúp Tô Nhạc mở cửa xe: “Đi ăn sáng trướcrồi hẵn tới chỗ hẹn.”
“Không thành vấn đề.” TôNhạc ngáp một cái, dựa lưng vào ghế rồi lại ngáp.
“Ngủ không ngon à?” NgụySở cười hỏi.
“Em bị chứng mất ngủtrước khi đi xa.” Tô Nhạc hơi lơ mơ nghĩ: “Mỗi lần ra ngoài chơi em đều tỉnhlại vào nửa đêm, sau đó liên tục tưởng tượng xem ngày hôm sau sẽ xảy ra nhữngchuyện gì, thói quen xấu này sửa mãi không được.”
Ngụy Sở nhíu mày: “Vậynếu đi xa thì sao?”
“Cũng thế.” Tô Nhạc cốgắng nâng mí mắt lên, cuối cũng vẫn phải hạ xuống.
Ngụy Sở nhớ tới hôn lễcủa Tiểu Diêu, chiều hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498540/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.