Khi Tô Nhạc và Ngụy Sởcùng nhau ra về đã là bốn giờ chiều, trước khi lên xe, Tiểu Diêu còn nhét chocô không ít bánh kẹo cưới, nói là để cô hưởng không khí vui mừng nhiều hơn mộtchút, sớm lập gia đình. Tô nhạc tỏ vẻ vô cùng hài lòng với núi đồ ngọt, còn câunói phía sau, trực tiếp bỏ qua.
Sau khi ra tới đường caotốc, xe chạy rất êm, Tô Nhạc dựa vào ghế, không nhịn được mà ngáp một cái, cônhìn Ngụy Sở vẫn nhìn thẳng phía trước, quên luôn cả nguyên tắc an toàn làkhông nên nói chuyện với tài xế: “Thật không ngờ anh lại là họ hàng của TiểuDiêu, thế giới này thật nhỏ.”
“Quả thật là không lớnlắm.” Ngụy Sở chăm chú nhìn phía trước: “Có một số người cứ loanh quanh luẩnquẩn lại gặp nhau, đây chính là duyên phận.”
“Duyên phận cũng phải xemđấy là nghiệt duyên hay lương duyên.” Tô Nhạc thay đổi tư thế ngồi, nhớ lại mấyhôm trước ở trên diễn đàn Tiểu Diêu còn nói muốn giới thiệu cho mình anh họ củacô nàng là cô lại không nhịn được cười, người như Ngụy Sở mà có thể tùy tiệnvừa mắt một người nào đấy thì sẽ có một đám người bật ngửa.
“Ông Trời cho chúng taduyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào.” Ngụy Sởthấy Tô Nhạc ngáp liên tục nên nói: “Nếu mệt thì em ngủ một lát đi, tới nơi anhsẽ gọi.”
“Không sao.” Tô Nhạc lắcđầu: “Một mình anh lái xe cũng buồn chán, em nói chuyện phiếm với anh vậy, anhnói đi, tùy tiện tìm một chủ đề nhé?”
Ngụy Sở nghiêng đầu nhìnTô Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498539/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.