Tần Minh Lệ nói xong thì người đầu lệ khí đu về phái cửa. Trong lòng Tần Minh Lệ chỉ có một cái ý nghĩ, xem như là bố mẹ đến rời đi, dựa vào cái gì mà cô ta cũng phải trở về, Tần Minh Xuân cho rằng mình là ai chứ, hôm nay cô ta phải lý luận với Tần Minh Xuân, nói thế nào thì cô ta cũng là cụ của anh ta! Anh ta có biết hai chữ tôn trọng viết như thể không!” Trương Quế Hoa có chút bận tâm: “Vậy phải làm sao bây giờ a?” Tần Quốc Phú nhíu mày: "Bỏ đi, chớ để ý, chắc chắn Minh Xuân sẽ nói với nó chuyện mười tám tỷ kia, đến lúc đó tự nhiên nó sẽ rõ ràng nguyên nhân chúng ta làm như vậy!” Con người Trương Quế Hoa lấp lóe: “Cũng không biết có phải cảm giác của tôi sai hay không, tôi cảm giác...... hiện tại Minh Lệ có chút thay đổi, giống như càng ngày càng táo bạo, tính tình càng lúc càng lớn, ông cảm thấy thế nào?” Trương Quế Hoa quay đầu nhìn chồng, Tần Quốc Phú trầm ngâm một tiếng: “Trước đừng quản nó, chúng ta thu dọn đồ đạc trước đi, đợi nó hiểu rồi thì chúng ta chỉ cần rời đi là có thể có được mười tám tỷ rồi!” Trương Quế Hoa khẽ gật đầu, xoay người đi thu dọn đồ đạc. Tần Minh Xuân đến bên cạnh xe, vừa mới lên xe đã nhận được điện thoại của Mặc Tu Nhân. Anh ta cũng không có khởi động xe, dứt khoát dựa ở trên ghế lái, kết nối điện thoại: "Alo, Tu Nhân!” Giọng nói của Mặc Tu Nhân nề, tựa như là cảm xúc hai ngày nay của anh: “Anh, bên này có cái hội nghị lâm thời, hội nghị này lại không đi không được, bên phía bệnh viện...... Hôm nay sẽ có kết quả, anh có thể giúp em đi xem không? Em không yên lòng để Cẩm Sương một mình!” Tần Minh Xuân hiểu rất rõ Mặc Tu Nhân, tự nhiên anh ta biết Mặc Tu Nhân không yên lòng cái gì. Vừa vặn, hôm nay anh ta dự định sắp xếp chuyện Tần Quốc Phú, cho nên đã xử lý xong hết việc hôm nay, thời gian rất dư dả. Anh ta nhẹ gật đầu: "Được, hiện tại anh sẽ đi bệnh viện giúp em xem tình huống!” Mặc Tu Nhân nói: “Khi anh tới nói thì đừng tìn Cẩm Sương, đi đến chỗ bác sĩ Phương xem kết quả xét nghiệm thế nào đã, trong lòng có cái đại khái rồi hãy đi tìm Cẩm Sương! Nếu như...... Tất cả xét nghiệm đều không thích hợp, anh giúp em ổn định cảm xúc của cô ấy trước, em sẽ mau chóng tới!” Tần Minh Xuân cách điện thoại nhưng vẫn nghe rõ ràng được giọng nói lo lắng của Mặc Tu Nhân. Anh ta khẽ gật đầu, tỉnh táo mở miệng: "Em yên tâm, anh sẽ giúp em xem chừng Cẩm Sương, em cứ từ từ xử lý tốt công việc, xử lý xong rồi đến, lúc làm việc thì cũng phải cẩn thận một chút, đừng có phân tâm, biết chưa?” Mặc Tu Nhân biết Tần Minh Xuân đang lo lắng cho mình, anh nhẹ gật đầu: "Vâng, em biết!” Tần Minh Xuân cúp điện thoại, nen điện thoại di động sang ghế phụ bên cạnh, lúc này mới khởi động xe đi về phía bệnh viện Mây Đức. Mà khi Tần Minh Lệ từ ngõ nhỏ lao ra đã nhìn thấy xe của Tần Minh Xuân dừng ở ven đường, cô ta mơ hồ có thể thấy được bóng người ở vị trí lái qua cửa sổ xe. Cô ta nhanh chóng tiến lên, kết quả, vừa muốn đến bên cạnh xe, Tần Minh Xuân đột nhiên khởi động xe, Tần Minh Lệ tức đến toàn thân phát run. Vô ta cho rằng chắc chắn Tần Minh Xuân thấy cô ta nhưng vẫn cố ý rời đi. Trong lòng cô ta tức giận càng sâu, vừa vặn ven đường tới một taxi trống, Tần Minh Lệ nhanh chóng cản lại. Cô ta vừa lên xe, trực tiếp lạnh lùng nói: "Đuổi theo chiếc xe phía trước cho tôi” Lái xe thấy cô ta cả người đầy lệ khí, khẽ nhíu mày: “Cô gái, chuyện này không hợp pháp!” . ngôn tình hoàn Tần Minh Lệ khẽ cắn môi, đè nén cục giận trong lòng: "Đó là em trai của tôi, vừa rồi cãi nhau với tôi, tôi sợ nó xảy ra chuyện, ông cứ đuổi theo đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm” Tần Minh Lệ đã nói như vậy, lúc này tài xế xe taxi mới khẽ gật đầu: "Được!" Nói xong, ông ta khởi động xe. Kỹ thuật lái xe của taxi rất tốt, trên đường đi đuổi sát chiếc xe của Tần Minh Xuân, vẻ mặt Tần Minh Lệ mới tốt hơn một chút. Cuối cùng, xe của Tần Minh Xuân lái đến bệnh viện Mây Đức, xe của anh ta trực tiếp tiến vào bãi đỗ xe. Kết quả, tài xế xe taxi trực tiếp dừng ở cửa bệnh viện bảo Tần Minh Lệ xuống xe. Tần Minh Lệ tức giận mắng một câu, trực tiếp thanh toán tiền xe, nhanh chóng xuống xe. Cô ta biết, hiện tại đi bãi đỗ xe cũng chưa chắc có thể tìm được Tần Minh Xuân, nếu anh ta đã đến bệnh viện thì cô ta cũng vào bệnh viện tìm xem, nói không chừng còn có thể tìm thấy người. Tần Minh Lệ vào bệnh viện, bất tri bất giác chuyển đến cao ốc. Cô ta đứng bên ngoài cao ốc, mắt trông thấy Tần Minh Xuân giống như đi vào thang máy, cô ta vội vàng đi theo. Chỉ là khi cô ta tới, thang máy đã đi lên, Tần Minh Lệ nhìn tháng máy dừng ở tầng chín và tầng mười năm một lần, cô ta ấn nút thang máy dự định lên tầng chín xem trước. Bởi vì bên này là khu nội trú, Tần Minh Lệ suy nghĩ, chắc là Tần Minh Xuân đến thăm người bệnh. Cô ta đi tới tầng chín, đi nhìn qua cửa sổ nhỏ của từng gian phòng. Khi cô ta nhìn đến một phòng bệnh bào đó, đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì cô ta không ngờ lại nhìn thấy Bạch Cẩm Sương trong phòng bệnh. Tần Minh Lệ suy nghĩ xoay nhanh, nếu Bạch Cẩm Sương đã ở bên trong phòng bệnh này, vậy Tần Minh Xuân đến bệnh viện, chắc hẳn là đến thăm người ở bên trong phòng bệnh này. Coi ta đang nghĩ ngợi thì nghe thấy người ở bên trong nói chuyện. Bạch Cẩm Sương nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, lần này là con sai rồi, con nêm sớm nói cho mẹ, chỉ bất con chỉ làm mỗi cái xét nghiệm, thành công không thành công còn chưa biết đâu, mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa!” Hóa ra, hôm nay khi Đỗ Yến Oanh ra ngoài phơi nắng, Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài một lúc, Đỗ Yến Oanh nghe người phòng bệnh bên cạnh nói con gái bà ta hiếu thuận, biết bà ta cần làm phẫu thuật cấy ghép tạo tế bào máu, thế là liền đi làm xét nghiệm! Có một vài đứa con, cho dù thật sự gặp được loại tình huống này, cũng không nỡ để cho mình chịu tội. Nghe vậy, Đỗ Yến Oanh lúc ấy vừa đau lòng lại vừa tức giận. Người khác không biết tình huống hiện tại của Bạch Cẩm Sương như thế nào, nhưng mà đương nhiên người làm mẹ như bà ta biết chứ, Bạch Cẩm Sương đang mang thai, cho dù có xét nghiệm thành công thì cô cũng không thể giúp bà ta, trừ phi cô không muốn giúp đứa bé nữa. Cái con bé ngốc này tốt cuộc nghĩ như thế nào chứ, chẳng lẽ nếu xét nghiệm thành công, nó định bỏ đứa bé ở trong bụng sao, hoặc là...... ở giữa tình thế khó xử giữa bà ta và đứa bé trong bụng! Nói thật, cho dù là lựa chọn gì thì Đỗ Yến Oanh cũng đều không nỡ! Cho nên, sau khi bà ta trở về phòng bệnh xong thì tức giận không muốn nói chuyện, Bạch Cẩm Sương hỏi nửa ngày mới biết được là chuyện gì xảy ra. Hai người im lặng chỉ chốc lát, Bạch Cẩm Sương chủ động xin lỗi, thế nhưng trong lòng Đỗ Yến Oanh vẫn đau lòng cho con gái, uất ức thay cho con gái. Đỗ Yến Oanh quay người liếc Cẩm Sương, đôi mắt đã đỏ lên: "Con nói mẹ còn sống làm gì? Còn phải liên lụy con nữa, nếu như không phải tại mẹ, con cũng không cần đi làm cái này!” Bạch Cẩm Sương nghe xong lời này liền tức giận: “Mẹ, mẹ không nên nói bậy, cái gì gọi là mẹ còn sống làm gì!” Đỗ Yến Oanh đẫm lệ: "Con cũng đừng sinh khí, lời mẹ nói đều là lời nói thật, Cẩm Sương, thật ra...... Những năm này có thể cùng sinh sống sáu năm, mẹ đã thỏa mãn lắm rồi, nói đến, hiện tại mẹ cũng chỉ đang chịu báo ứng báo ứng, năm đó mẹ quá ích kỷ, chỉ muốn bảo đảm con không bị làm sao, cho dù Tần Vô Đoan vì cứu con mà chết, mẹ cũng vẫn cố chấp mang con rời khỏi thành phố Trà Giang, hiện tại, ông trời cũng nhìn không được, bệnh này của mẹ rõ ràng là báo ứng, trong lòng mẹ cũng tự rõ ràng, nhưng mà Cẩm Sương à, ngươi đừng có vì mẹ mà giày vò mình, vì mẹ mà khí chịu, được không? Có thể tìm được con, mẹ thật sự đã rất thỏa mãn rồi!” Nước mắt của Bạch Cẩm Sương trong nháy mắt trào ra: “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó, cái gì mà báo ứng chứ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]