Trương Quế Hoa vậy, sắc mặt đổi thành màu gan heo. Bà ta đang định tiếp tục nói chuyện thì Tần Quốc Phú nghiêm nghị nói: “Bà câm miệng!” Trương Quế Hoa ngượng ngùng há to miệng, nhìn sắc mặt Tần Quốc Phú không phải rất tốt, cuối cùng thức thời ngậm miệng. Tần Quốc Phú không muốn bị giam thêm lần nữa, ông ta buông thống con ngươi trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn Tần Minh Xuân: “Minh Xuân, bác vừa ra mà cháu đã tìm đến, có phải là hy vọng chúng ta làm cái gì đó, đúng không?” Đáy mắt Tần Minh Xuân hiện lên một vòng kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng Tần Phú Quốc lại tiến bộ dài như thế? Anh ta nói: “Cháu định đưa hai bác về Nha Trang, hai ngày này cháu định tìm Minh lệ nói chuyện, chỉ tiếc là hình như chị ta bộn bề nhiều việc, cháu luôn tìm không thấy thời gian để nói chuyện với chị ta, cho nên cháu nghĩ dứt khoát vẫn là hi vọng hai bác tự mình nói chuyện với chị ta đi! Tần Minh Xuân nói xong, chỉ nghe thấy Trương Quế Hoa tức giận nhìn anh ta chằm chằm: “Dựa vào cái gì? Hai chúng tôi trở về thì cũng thôi đi, Minh Lệ là sinh viên tốt nghiệp đường đường chính chính, con bé học thiết kế trang sức, cậu bảo con bé trở về cái thôn nghèo kia thì con bé tiếp tục làm việc thế nào?” Tần Minh Xuân nhíu mày: “Cháu không bảo chị ta quay lại thôn, chị ta có thể lựa chọn đi Nha Trang làm việc, dù sao, chị ta ở đây cũng rất dễ dàng bị người lợi dụng, cháu chỉ muốn tốt cho chị ta thôi!” Trương Quế Hoa trực tiếp đứng lên, chỉ vào mũi Tần Minh Xuân chửi: “Tốt con mẹ cậu, cậu tốt bụng thì có thể để cho một nhà chúng ta rơi vào tình trạng này? Cậu xem bây giờ bố mẹ cậu đang sống như thế nào, một nhà chúng tôi trôi qua như thế nào, nhà họ tần ngang ngược như thế sao? Thành phố Trà Giang là nhà bọn họ xây sao? Bọn họ ở đây sinh hoạt, chúng tôi phải đi nơi khác!” Nhìn vẻ tức giận của Trương Quế Hoa, trên mặt Tần Minh Xuân hiện lên một vòng không vui, nói thật, nếu như có thể, anh ta thật sự không thích nói chuyện cùng với loại người như Trương Quế Hoa, bà ta giống như thiên tiên không có năng lực điều khiển cảm xúc, hơi có gì bất bình thường là bắt đầu chửi như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ. Tần Minh Xuân không nhìn thẳng Trương Quế Hoa, nhìn Tần Quốc Phú vẫn luôn im lặng: “Bác cả, ý bác ra sao?” Tần Quốc Phú ngước mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như cả nhà bác đều trở về Nha Trang, cháu sẽ đền bù gì cho chúng ta?” Tần Minh Xuân bình tĩnh mở miệng: “Mười năm tỷ đồng! Đủ để các người mua một căn nhà ở Nha Trang và tiêu xài dưỡng lão, về phần Tần Minh Lệ, chị ta còn trẻ, tôi cảm thấy tự chị ta phấn đấu là tốt, dù sao cũng không thể dựa vào người khác cả một đời được, ý bác sao? Bác cả!” Mí mắt Tần Quốc Phú nhảy một cái, nói thật, trước khi tới thành phố Trà Giang, ba trăm triệu đối với ông ta mà nói đã là một con số lớn rồi. Thế nhưng mà sau khi tới đây xong, ông ta mới mới hiểu sâu sắc là tiền không đáng giá tiền. Lúc trước ông ta thấy Tần Minh Xuân phát đạt, muốn theo Tần Minh Xuân xin ít tiền, chỉ tiếc là Tần Minh Xuân căn bản không nhìn quen tật xấu này của ông ta. Nhưng hôm nay, Tần Minh Xuân chính miệng nói, muốn cho ông ta mười năm tỷ đồng, Tần Quốc Phú nghe thây Tần Minh Xuân nói vậy thì chắc chắn anh ta sẽ cho! Mà Trương Quế Hoa nghe thấy lời Tần Minh Xuân nói, cũng không mắng chửi người nữa, vẻ mặt trong nháy mắt kích động không thôi, trực tiếp bắt lấy tay áo của Tần Quốc Phú, muốn bảo ông ta đồng ý đi, giống như chậm một giây là Tần Minh Xuân sẽ đổi ý vậy. Chỉ bất là hai tháng này Tần Quốc Phú học được không ít thứ. Ông ta nghe thấy những lời Tần Minh Xuân nói, mặc dù đỏ mắt số tiền này, nhưng cũng không có trực tiếp đồng ý, mà là nói: "Ba mươi tỷ, chúng ta sẽ đi! Cũng sẽ không quay lại nữa!” Tần Minh Xuân nhíu mày: “Vậy cháu vẫn nên trực tiếp bỏ ra mười năm tỷ đồng, cho người ta xách các người về Nha Trang, hết ngày dài lại đêm thâu trông chừng, dù sao, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, cháu nghĩ bác cả hiểu rõ đạo lý này!” Vốn dĩ Tần Quốc Phú còn muốn cò kè mặc cả với Tần Minh Xuân, không ngờ rằng, Tần Minh Xuân vừa mới mở miệng là hoàn toàn phá hỏng ý định của ông ta. Ông ta cắn rằng: "Được, bác cũng không tham lam, nế mặt bác là bác cả của cháu, cháu cho bác thêm ba tỷ, mười tám tỷ đồng, coi như là lấy may, cháu thấy thế nào?” Tần Minh Xuân nhìn ông ta một cái, con ngươi lấp lóe: “Chỉ một lần này, nếu như tái phạm lần nữa, cháu sẽ không nói chuyện với mọi người nữa, mà sẽ dùng tiền xử lý.” Trán Tần Quốc Phú chảy ra một chút mồ hôi lạnh, đứa cháu này thật khác lạ, rõ ràng khi nói chuyện với ông ta thì rất là bình tĩnh, nhưng lại làm cho lòng của ông ta tràn đầy áp lực. Chỉ là cũng may đòi được mười tám tỷ, ông ta nhìn Tần Minh Xuân, cũng không tự chủ được cười: "Được, chúng ta trở về Nha Trang, về sau cũng sẽ không trở lại nữa!” Tần Minh Xuân khẽ gật đầu, đứng dậy, sửa sang lại ống tay áo: "Cháu chờ các người thuyết phục Tần Minh Lệ! Sau khi Tần Minh Lệ đồng ý, các người có thể trực tiếp liên hệ với cháu!” Tần Minh Xuân nói xong, nhấc chân đi ra bên ngoài Trương Quế Hoa gấp gáp: “Cái đó Minh Xuân, tiền... Tiền mà cháu vừa mới nói bao giờ đưa? Tần Minh Xuân đi tới cửa, nghe nói như thế thì nhìn thoáng qua Trương Quế Hoa: “Chờ khi các người rời khỏi thành phố Trà Giang, tự nhiên là cháu sẽ đưa. Mặc dù Trương Quế Hoa muốn nhanh chóng có mười tám tỷ, trong lòng như lửa đốt, thế nhưng mà bà ta cũng biết, hiện tại Tần Minh Xuân sẽ không cho tiền, bà ta gượng cười khẽ gật đầu: “Tốt, chúng ta sẽ mau chóng thuyết phục Minh Lệ!” Khóe miệng Tần Minh Xuân co rút, xem thường, quay người rời đi. Xe dừng ở bên ngoài thôn nhỏ, Tần Minh Xuân không nhanh không chậm đi ra ngoài. Mà Tần Minh Xuân vừa rời đi không lâu, Tần Minh Lệ lại từ ngõ hẻm bên kia trở về. Kết quả, cô ta mới vừa vào cửa đã nhìn thấy ngồi bố mẹ đang ngồi ở trên ghế so pha lập tức đứng lên. Trương Quế Hoa cười nói: “Minh Lệ, tại sao tối hôm qua con không trở về?” Vẻ mặt Tần Minh Lệ không phải rất tốt: "Con là học sinh tiểu học sao? Không trở về còn phải báo cáo cho mẹ sao, mẹ muốn nói cái gì?” Nụ cười trên mặt Trương Quế Hoa cứng đờ: "Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi mà” Trương Quế Hoa nói xong, chọc chọc chồng ở bên cạnh, ra hiệu ông ta nói chuyện Tần Minh Xuân đi, chỉ cần bọn họ quyết định đi là sẽ có mười tám tỷ, đây là chuyện to lớn đó! Mặc dù hai tháng này Tần Quốc Phú đã có tiến triển, nhưng trong lòng ông ta cũng là vô cùng bức thiết. Ông ta hằng giọng một cái: “Cái đó Minh Lệ à, mẹ của con nói như vậy cũng là vì lo cho con. Hơn nữa hai chúng ta còn có một việc cần nói cho con, vừa rồi Minh Xuân đã tới, nó nói, chỉ cần một nhà chúng ta rời khỏi thành phố Trà Giang, nó sẽ cho...... Tần Minh Lệ chỉ nghe được câu bảo một nhà bọn bọ rời khỏi thành phố Trà Giang. Cô ta vừa mới bị đuổi việc cho nên đang nổi nóng, nghe nói như thế thì trực tiếp hai mắt phun lửa nhìn Tần Quốc Phú: "Nó bảo một nhà chúng ta rời khỏi thành phố Trà Giang? Lời này là chính miệng nó nói?” Tần Quốc Phú khẽ giật mình, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là.....” Kết quả, Tần Minh Lệ căn bản không có kiên nhẫn nghe ông ta nói tiếp: “Bao gồm cả con sao?” Tần Quốc Phú gật đầu. Vẻ mặt Tần Minh Lệ tức giận: "Nó vừa đến nhà chúng ta, đúng không?” Tần Quốc Phú nhíu mày, nhưng vẫn là khẽ gật đầu: "Ừ, vừa đi, chắc là còn chưa đi ra khỏi ngõ nhỏ!” Tần Minh Lệ khí nghiến răng nghiến lợi: "Thái độ này của hai người là đã đồng ý rồi sao?” Trương Quế Hoa vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã đồng ý, bởi vì Tần Minh Xuân cùng chúng ta..... Tần Minh Lệ tức đến trực tiếp đập điện thoại xuống đất, Trương Quế Hoa bị dọa đến rụt bả vai, lời nói kẹt tại trong cổ họng, một câu cũng không dám nói. Tần Minh Lệ tức giận nhìn hai vợ chồng Trương Quế Hoa: “Tại sao hai người các người lại ngu xuẩn như vậy, nó nói cái gì thì các người đáp ứng cái đó à, rốt cuộc nó là con ruột của các người hay con là con ruột của các người hả, các người chờ đấy, hiện tại con liền đi tìm nó tính số!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]