Đỗ Yến Oanh đưa tay kéo tay của con gái, vô cùng đau lòng ghê gớm: “Cẩm Sương, con đừng khóc, mẹ...... Mẹ nói thật, năm đó Tần Vô Đoan vì cứu con mà chết rồi, mẹ lại lạnh lùng mang con rời đi, lúc đó con mất trí nhớ, quên những chuyện này, cho nên, cái gì cũng không liên quan tới con cả, nhưng mà Tần Vô Đoan bởi vì con mà chết, con lại ngay cả một nén nhang cũng không có cách nào thắp cho nó, đây là trách nhiệm của mẹ, là lỗi của mẹ, mẹ tự biết có lỗi, nghiệp chướng nặng nề, con cũng đừng khuyên mẹ!”
Bạch Cẩm Sương khóc ra thành tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chúng ta xem xét chữa bệnh thật tốt được không, chuyện căn bản không phải là như mẹ nghĩ!”
Đỗ Yến Oanh cười, sắc mặt tái nhợt vô cùng: “Cẩm Sương, con đừng khóc, mẹ sẽ đau lòng, hiện tại mẹ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nói cho con sự thật, những năm này, bởi vì năm đó mẹ ích kỷ quyết định, thật ra trong lòng vẫn luôn áy náy, nhiều năm như vậy, trong lòng luôn luôn chưa từng dễ chịu, hiện tại tốt rồi, báo ứng tới, trong lòng mẹ thật ra cũng thản thiên!”
Bạch Cẩm Sương gắt gao nắm chặt tay Đỗ Yến Oanh, khổ sở trong lòng kiềm chế tới cực điểm: “Mẹ! Xưa nay con không biết trong lòng mẹ lại nghĩ như vậy!” Thật ra khi Đỗ Yến Oanh sinh bệnh, cô chưa từng nghĩ bệnh của Đỗ Yến Oanh có liên quan tới cảm của bà ta.
Người ta nói, tức giận có thể gây nên nhiều loại bệnh tật, nhưng khổ sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166739/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.