Mặc Tu Nhân cười thấp giọng, lồng ngực dường như hơi run lên: "Thôi, không nói nữa, chỉ cho em xem chúng ta cần làm gì! Bây giờ chúng ta về phòng đi." Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, không nhịn được liền thúc cùi chỏ vào anh rồi bước nhanh ra thang máy. Mặc Tu Nhân biết cô đang ngại ngùng, và mỉm cười theo sau. Phòng đã mở từ lâu, người đến gửi xe cho Mặc Tu Nhân lúc trưa cũng đã đưa thẻ phòng cho Mặc Tu Nhân rôi. Hai người bước vào thang máy, Bạch Cẩm Sương không thể giải thích được, cảm thấy không khí trong thang máy hơi loãng, khiến người ta có chút ngột ngạt. Tất nhiên, cô cũng biết rằng cô chỉ là đang quá căng thẳng. Mặc Tu Nhân chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, Bạch Cẩm Sương không chịu được liền ho nhẹ một tiếng. Điều đáng tiếc là ánh mắt của Mặc Tu Nhân không hề dịu đi chút nào. Thang máy vừa dừng lại, Bạch Cẩm Sương đã nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, như thể có một con sói đang đuổi theo phía sau. Khóe miệng Mặc Tu Nhân nhếch lên, anh thản nhiên bước ra khỏi thang máy, nhưng mắt anh không hề rời khỏi Bạch Cẩm Sương nửa phút. Bạch Cẩm Sương vội vàng bước tới cửa phòng, lúc này mới nhớ ra mình không có thẻ phòng, trong lòng chợt xấu hổ. Nhìn vẻ mặt đáng yêu, ngượng ngùng và hoảng sợ của cô, Mặc Tu Nhân không nhìn được liền đưa tay lên vuốt mũi che miệng cười. Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn anh một cái, khuôn mặt ửng hồng: "Anh đi nhanh lên, không được sao?" Mặc Tu Nhân chậm rãi đi tới, không chút lo lắng nhìn cô cười: "Em thật sự muốn anh đi nhanh sao?" Bạch Cẩm Sương giật mình, nhìn thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Mặc Tu Nhân, cô lập tức hiểu cách chơi chữ của anh, cô thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại là một tên cặn bã hiền lành như vậy, anh không nói lời. Cô đỏ mặt, làm ầm lên: "Anh..." Mặc Tu Nhân nói chậm rãi đi tới trước mặt cô, trong mắt mang theo ý nghĩ sâu xa, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Em vội vàng à?"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, khá tức giận: "Nếu anh còn như này lần nữa, em sẽ rời đi!" Cô thật sự không khỏi ngượng ngùng, kiểu gì cũng thấy xấu hổ mà, sao không nhanh lên! Kết quả là Mặc Tu Nhân đã thực sự nhìn thấy sự bối rối của cô, và thậm chí còn cố tình trêu chọc cô. Mặc Tu Nhân nhanh chóng quẹt thẻ để mở cửa, anh không muốn thực sự làm cho cô lo lắng! Ngay khi cửa vừa mở, Bạch Cẩm Sương đã nhận ra bên ngoài vẫn là nơi công cộng, khi bước vào cửa, cô thật sự như đang bị nhốt cùng một con sói nào đó. Cô còn đang bàng hoàng, đột nhiên bị Mặc Tu Nhân túm lấy, loạng choạng bước vào. Trước khi cô có thể đứng yên, Mặc Tu Nhân đã đóng cửa lại, và đi thẳng ra sau cánh cửa. Bạch Cẩm Sương đỏ mặt dữ dội, nhưng cô cảm thấy nhịp tim của mình còn mạnh hơn, bị Mặc Tu Nhân “chơi xấu”, để bản thân hôn anh, là hai tình huống hoàn toàn khác nhau. Ngón tay của Mặc Tu Nhân nhẹ nhàng vuốt ve khỏe mắt cô, trầm giọng nói: "Cục cưng, vừa rồi không phải có chút lo lắng sao, sao lại...như thế?" Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn anh đỏ bừng mặt, đáng tiếc, vì vừa thẹn thùng vừa căng thẳng, cô thở hổn hển, khỏe mắt vẫn đỏ hoe, giống như bị bắt nạt vậy. Mặc Tu Nhân cúi đầu, hôn lên khỏe mắt cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Cục cưng, em như bị anh ăn thịt vậy. Anh còn chưa kịp làm gì mà!" Mặc Tu Nhân ở rất gần Bạch Cẩm Sương, hơi thở nóng rực phả vào mặt khiến cô tê dại, thắt lưng yếu ớt. Bạch Cẩm Sương vừa rụt rè vừa xấu hổ, cô cảm thấy mình không thể bị kinh hãi được như vậy, cô chỉ muốn thể hiện mặt mạnh mẽ của mình. Kết quả là cô còn chưa kịp nói thì đã bị Mặc Tu Nhân hôn một cách thô bạo, những lời nói xấu hổ và tàn nhẫn của cô đều bị mắc kẹt trong cổ họng. Mặc Tu Nhân vừa rồi từ từ chậm rãi đột nhiên hung dữ một cách táo bạo, hôn cô mãnh liệt, mãnh liệt như sắp ăn tươi nuốt sống Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương không khỏi kêu lên chống cự..rồi bỗng thả lỏng Đáng tiếc Mặc Tu Nhân tưởng cô có chút rụt rè, cho nên anh quyết tâm hôm nay sẽ ăn thịt cô, làm sao có thể dừng lại ở đó. Anh bế Bạch Cẩm Sương, toàn thân cô mềm nhũn, trực tiếp lười biếng ôm lấy anh đi về phía giường lớn, Mặc Tu Nhân mạnh mẽ đẩy Bạch Cẩm Sương lên giường, hai người khó có thể tách ra. Đúng lúc này, chuông điện thoại điên cuồng vang lên. Mặc Tu Nhân hơi thở gấp gáp, Bạch Cẩm Sương nhanh chóng vươn tay đẩy anh: "Có điện thoại kìa!" Mặc Tu Nhân tay đè lên bả vai Bạch Cẩm Sương: "Mặc kê!" Bạch Cẩm Sương hơi thở không ổn định, nhưng vẫn là đẩy anh ra: "Nghe điện thoại trước đã, nếu không có chuyện gì thì tiếp tục... Bạch Cẩm Sương nhỏ giọng nói, Mặc Tu Nhân nhìn cô xấu hổ, không khỏi cười thầm, gật đầu, lật người, tìm điện thoại trong đống quần áo. Khi nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên điện thoại, anh có một dự cảm xấu không thể giải thích được. Chắc chắn rồi, ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Mặc Tu Nhân còn chưa kịp nói thì giọng nói lo lắng của Đỗ Yến Oanh đã vang lên từ điện thoại: "Cẩm Sương, Bông Vải vừa rồi vô tình ngã cầu thang, hơn nữa, cậu bé lên cơn hen. Mẹ đưa cậu bé đến bệnh viện, con và Tu Nhân ở đâu, mau tới đây!" Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân lập tức thay đổi: "Con là Mặc Tu Nhân, dì Đỗ, dì định đến bệnh viện nào, gửi địa chỉ cho con, con và Cẩm Sương sẽ đến đây càng sớm càng tốt. Anh lúc này rất may mắn, vừa rồi anh nghe điện thoại, cái gì mà cảnh đêm cơ chứ, cái gì mà bữa tối dưới ánh nến, hiện tại đều không đáng. Giọng Đỗ Yến Oanh lo lắng: "Được rồi, các con nhanh lên nhé!" br> Sau khi cúp điện thoại, Mặc Tu Nhân nhìn thấy địa chỉ mà Đỗ Yến Oanh gửi đến. Bạch Cẩm Sương biết có chuyện đã xảy ra khi nghe giọng điệu của Mặc Tu Nhân, cô đã mặc quần áo xong rồi, nhìn thấy Mặc Tu Nhân gọi điện xong, cô tỏ vẻ lo lắng: "Ai có chuyện?" Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Là Bông Vải. Thằng bé bị ngã khỏi bậc thang và lên cơn hen suyễn. Dì Đỗ đã đưa thằng bé đến bệnh viện rồi. Đi ngay thôi!" Khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy điều này, nghĩ về tình hình của con trai mình, mắt cô đột nhiên đỏ lên. Mặc Tu Nhân nhanh chóng mặc quần áo vào, thấy cổ áo của Bạch Cẩm Sương không được chỉnh tề, anh giúp cô một tay, sau đó hai người nhanh chóng rời đi. Bước vào thang máy, Mặc Tu Nhân nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương, như tiếp thêm sức mạnh cho cô: "Cẩm Sương đừng sợ, Bông Vải sẽ không sao đâu!" Nghe thấy lời anh nói, mắt Bạch Cẩm Sương càng đỏ hơn, cô cắn môi gật đầu, nhưng cô không nói lời nào. Mặc Tu Nhân lại lo lắng cho Tần Minh Huyền, và cảm thấy đau khổ cho Bạch Cẩm Sương. Lên xe, họ phóng nhanh đến bệnh viện. Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến bệnh viện, tình trạng của Tần Minh Huyền đã ổn định. Đến cửa phòng bệnh, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Đỗ Yến Oanh đang lau mặt cho Tần Minh Huyền, cô không kìm lòng được, khỏe mắt trở nên ươn ướt, nhanh chóng quay đầu giơ tay lau mắt. Mặc Tu Nhân vươn tay ôm lấy vai cô, thì thầm: "Hãy tin tưởng ở anh, Cẩm Sương...anh nhất định sẽ chữa khỏi căn bệnh của Bông Vải!" Bạch Cẩm Sương gật đầu, bình tĩnh kìm nén lau nước mắt, và gõ cửa. Đỗ Yến Oanh quay lại, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, họ di chuyển nhẹ nhàng không ra tiếng động. Cô bước ra nhẹ nhàng và đóng cửa một cách êm ái. Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Bạch Cẩm Sương, Đỗ Yến Oanh khẽ thở dài: " Cẩm Sương, đừng buồn quá. Lần này, tình hình cũng không nghiêm trọng lắm. Mẹ thấy Bông Vải ngã xuống và mặt thằng bé lấm lem bùn đất. Ngay sau đó, thằng bé đã lên cơn suyễn. Mẹ phun thuốc cho cậu bé. Mẹ lo lắng quá vội vàng đưa đến bệnh viện, từ nay về sau, chúng ta chú ý hơn là được!" Bạch Cẩm Sương hai mắt đỏ lên: "Mẹ không đi tìm chú Đàm à?" Nói đến Đàm Phi Tuấn, sắc mặt Đỗ Yến Oanh càng lạnh hơn: "Mẹ lại càng sợ ông ấy đối với Bông Vải sẽ bất lợi. Khi mẹ gửi Bông Vải qua, tình trạng của thằng bé đã thuyên giảm! Chỉ là mẹ không yên tâm!" Mặc Tu Nhân cảm thấy hơi phức tạp khi nghĩ về cuộc nói chuyện với Đàm Phi Tuấn trước đây. Anh nói: "Dì Đỗ, Đàm Phi Tuấn... Ông ta đối xử với Bông Vải không đến mức như vậy, nhưng sau này chúng ta phải luôn chú ý, nhất định không được để chuyện hôm nay tái diễn!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]