Đỗ Yến Oanh gật đầu: "Chúng ta nói nhỏ thôi, qua một bên đợi, đừng làm ồn tới Bông Vải, đợi thằng bé tỉnh lại, hai người ở cạnh thằng bé đi. Thực ra, buổi chiều khi thằng bé tỉnh lại, không nhìn thấy hai người ở đây, thằng bé thấy rất buồn, chơi một mình trong vườn, trông buồn bã và lơ đễnh, kết quả không cẩn thận bị ngã từ bậc thềm cao xuống, xong thì dù sao sau này hai người nên ở bên thằng bé nhiều hơn đi!" Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân có vẻ khó chịu. Bạch Cẩm Sương trong lòng xấu hổ gần chết, cô còn hứa với Mặc Tu Nhân sẽ không quay lại vào buổi tối, nếu cô biết Bông Vải nghĩ linh tinh, cô sẽ không bao giờ đồng ý với Mặc Tu Nhân... Đỗ Yến Oanh vỗ vai cô: "Bác sĩ nói Bông Vải không có gì nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại có thể xuất viện. Mẹ đi mua đồ ăn cho thằng bé ăn trước, trưa nay thằng bé chưa ăn được gì tử tế cả, hai người đợi ở đây nhé! Bạch Cẩm Sương vội vàng gật đầu, Đỗ Yến Oanh rời đi, Mặc Tu Nhân nhìn vẻ mặt tội lỗi của Bạch Cẩm Sương, đưa tay ra ôm cô: "Em đừng buồn, chuyện hôm này đều trách anh, anh không ngờ Bông Vải lại vì chúng ta mà cô đơn nên ra ngoài chơi. Sau này, bất kể là chuyện gì anh cũng sẽ suy nghĩ kĩ hơn!" Bạch Cẩm Sương kìm nước mắt khẽ lắc đầu: "Không trách anh được!" Trong đầu cô biết rằng gia đình đơn chiếc và căn bệnh hen suyễn bẩm sinh đã khiến Bông Vải trở nên nhạy cảm, mặc dù cậu bé nghe lời và hiểu chuyện nhưng cũng rất nhạy cảm. Anh rõ ràng biết có vài chuyện, cậu bé rất nhạy cảm về mặt cảm xúc, nhưng cậu bé lại luôn rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, không nói lời nào, vì sợ gây phiền phức cho mọi người. Mặc Tu Nhân khẽ thở dài, nghĩ sau khi về nước, sẽ nhờ chuyên gia tư vấn cho Tần Minh Huyền, về phần nghiên cứu của Đàm Phi Tuấn, anh cũng sẽ tìm cách lấy càng sớm càng tốt, hoặc sẽ nghĩ cách, dụ dỗ cũng được, đe dọa cũng không sao, để ông ta nhanh chóng kết thúc nghiên cứu. Bất kể là phương pháp nào, chỉ cần bệnh tình của Tần Minh Huyền có thể khống chế hiệu quả, thì phương pháp nào cũng tốt. Bạch Cẩm Sương không biết Mặc Tu Nhân đang nghĩ gì, hai người cũng không nói gì nhiều, sợ Tần Minh Huyền tỉnh lại chỉ có một mình sẽ buồn, liền trở về phòng bệnh.
Họ bước vào phòng bệnh, hai người lặng lẽ nhìn Tần Minh Huyền, trên mặt không giấu được sự đau lòng, không dám phát ra tiếng động vì sợ sẽ làm ồn tới cậu bé. Tuy nhiên, Tần Minh Huyền khá khó chịu với mùi của bệnh viện, một lúc sau đã tự tỉnh dậy. Khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cậu bé lập tức nhẹ nhàng hét lên: "Mẹ" Mặc Tu Nhân nhìn cậu bé, đau khổ và thất vọng, cậu bé đã không chủ động gọi bốt Bạch Cẩm Sương nghe thấy giọng nói của cậu bé, lập tức không kiểm soát được đôi mắt của mình, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu bé: "Uh, mẹ đây? Hôm nay là mẹ không tốt, ra ngoài lên phố không dắt theo Bông Vải, sau này mẹ sẽ không thể nữa!" Tần Minh Huyền hai mắt ngấn lệ, thật khéo léo: "Không trách mẹ được, do con sơ ý nên bị ngã thôi ạ!" Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, vì sợ rằng cô sẽ mất kiểm soát cảm xúc khi nói. Mặc Tu Nhân liếc cô ấy một cái rồi nói: "Em đi rửa chút hoa quả cho thằng bé đi, Cẩm Sương, anh sẽ ở đây nói chuyện với thằng bé một lúc." Bạch Cẩm Sương gật đầu. Bạch Cẩm Sương cầm trái cây đi ra ngoài rửa sạch, để Mặc Tu Nhân và Tần Minh Huyền có không gian riêng, cũng để xoa dịu cảm xúc của chính mình. Ngay sau khi Bạch Cẩm Sương rời đi, Mặc Tu Nhân nhìn Tần Minh Huyền chủ động xin lỗi cậu bé: "Minh Huyền, xin lỗi con, hôm nay bố không nên đưa mẹ con ra ngoài và để con đợi ở nhà một mình!" Nghe được lời của Đỗ Yến Oanh, thực ra anh phát hiện rằng, Tần Minh Huyền so với những đứa trẻ bình thường còn nhạy cảm hơn! Tần Minh Huyền khẽ lắc đầu, hai mắt đen láy: "Con không trách bố, là con tự nghĩ linh tinh! Con không để ý nên bị ngã! khiến cho bố và mẹ lo lắng ạ!" Nghe vậy, giọng điệu của Mặc Tu Nhân đột nhiên thay đổi, anh vừa hồi hộp vừa phấn khích: "Minh Huyền, con vừa gọi bố là gì cơ?" Tần Minh Huyền nhìn Mặc Tu Nhân phấn khích, nhẹ nhàng cắn môi: "Bố ạ!" Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Minh Huyền, hôn lên trán cậu bé, giọng nói ấp ủ, dịu dàng: "Bông Vải, gọi lại một lần nữa đi con, được không?" Tần Minh Huyền dường như cảm nhận được sự cảm động và sự dịu dàng của Mục Tu Nhân, còn có cả sự phấn khích, cậu bé nghịch ngợm, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sự tinh nghịch "Bố ơi, bố ơi, bố ơi... Mặc Tu Nhân mở mắt, không kìm được hôn lên bàn tay nhỏ bé của cậu bé: "Bố đây, sau này bố sẽ luôn ở bên con, dù có chuyện gì xảy ra, bố sẽ mãi mãi luôn ở trước mặt con!" Trước đây anh cũng rất yêu Tần Minh Huyền, nhưng đó là vì anh biết rằng đây là đứa con của anh và Bạch Cẩm Sương, là kết tinh của tình yêu của họ. Nhưng, thật sự khi Tần Minh Huyền tự mình nói ra một tiếng “bố” này, trong lòng anh giống như một tảng băng tan ra ngay lập tức, tan thành dòng nước ấm áp chỉ muốn ôm chặt lấy đứa nhỏ Bông Vải này, mong muốn đem tất cả mọi thứ trên đời cho cậu bé, tất cả những điều tốt đẹp nhất. Trong ấn tượng của Tần Minh Huyền, Mặc Tu Nhân là một ông chủ chân dài, là ân nhân cứu mạng, anh đã cứu mạng cậu bé ngay lần đầu gặp mặt, cậu bé vô cùng cảm kích. Sau đó, cậu bé phát hiện ra rằng mẹ của cậu và Mặc Tu Nhân quen biết nhau, cậu bé có một tình cảm khó thể giải thích dành cho Mặc Tu Nhân, thích đến mức dính chặt lấy anh không muốn rời Nhưng cho dù là lúc nào, Mặc Tu Nhân xuất hiện trước mắt cậu bé với vẻ mạnh mẽ, tự chủ, trong lòng cậu bé, Mặc Tu Nhân giống như một vị thần toàn năng. Cho đến bây giờ, khi biết Mặc Tu Nhân là bố ruột của mình, cậu bé tự mình gọi người đàn ông đó là bố, cậu thấy được sự phấn khích không nói thành lời của anh, cậu bé mới thực sự cảm thấy Mặc Tu Nhân không còn là một vị thần, giống như một người sống hơn, là bố của cậu bé, bố ruột của cậu bé. Tần Minh Huyền dùng hết sức mình, nắm chặt tay của Mặc Tu Nhân: "Bố ơi...Con thật sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi bố!" Mặc Tu Nhân ngơ ngác nhìn cậu bé, giọng nói dịu dàng đến khó tin: "Con muốn hỏi gì, Bông Vải muốn biết chuyện gì, bố sẽ nói cho con biết!" Cậu bé chớp mắt: "Sao con lại là họ Tần mà bố lại là Mặc? Con từng nghe mẹ nói là con theo họ bố!" Mặc Tu Nhân mỉm cười, anh không ngờ rằng cái đầu nhỏ bé của cậu bé thực sự lại thắc mắc vấn đề này. Anh cười tủm tỉm trả lời: "Bởi vì bố theo họ mẹ bố, nhưng thật ra ông nội họ Tần, con là con cháu họ Tần, nên con theo họ Tần, nói ra, con cũng là theo họ nhà bố đều giống nhau cả!" Tần Minh Huyền cuối cùng cũng giải đáp được chút thắc mắc của mình, thậm chí trước đây còn ngây thơ nghĩ rằng lý do Mặc Tu Nhân đến nước Z là vì Bạch Cẩm Sương sợ cậu buồn, cô đã hứa sẽ nói cho cậu bé biết bố ruột của mình là ai, nên đã đưa Mặc Tu Nhân đến để lừa cậu bé. Tuy nhiên, nghe Mặc Tu Nhân giải thích, cậu bé đã hoàn toàn tin vào điều đó, và anh chàng nhỏ bé này cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Chỉ là cậu bé nghĩ đến bệnh tình của mình, sắc mặt có chút buồn: "Bố ơi...Có phải cả đời này con sẽ không khỏe được lại đúng không ạ?" Từ lúc sinh ra đến nay không biết bao nhiêu lần ốm đau, mỗi lần cậu bé đều nhìn thấy Bạch Cẩm Sương khóc thầm ở một chỗ kín nào đó. Vì vậy, cậu bé không dám hỏi Bạch Cẩm Sương những câu này, vì cậu sợ mẹ sẽ buồn hơn. Nhưng bố thì khác, bố có sức mạnh to lớn, giống như núi vậy, có thể cho cậu bé dựa vào. Vì vậy, cậu bé hỏi với vẻ tò mò, giả vờ can đảm, cậu bé thực sự muốn biết mình có phải...cả đời này không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]