Bạch Cẩm Sương bị anh che miệng cũng vẫn không nhịn được cười.
Hơi nóng từ cô tỏa lên tay của Mặc Tu Nhân nóng rực, anh lập tức buông tay ra, thân thể cứng ngắc không thể tả.
Bạch Cẩm Sương cười nói: "Đi thôi, em dẫn anh đi. Em vừa nói là lo lắng Bông Vải tức giận, với cả em không nói là đi cùng anh. Anh đáng thương đến nỗi nói bản thân như vậy sao!"
Bạch Cẩm Sương không nói nốt lời còn lại, dù thấy anh đáng thương thì cũng vô dụng thôi, cô bắt đầu giả làm bọn cướp lạnh lùng, thật sự phục Mặc Tu Nhân, càng ngày càng ấu trĩ.
Tuy nhiên, sự ngọt ngào trong trái tim cô là điều không thể phủ nhận.
Miệng cô nói là không quan tâm, nhưng trong thâm tâm có thích sự kiên trì của Mặc Tu Nhân yêu cô và sự giản dị như một cậu bé lớn.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân lên xe, cô liếc nhìn Mặc Tu Nhân cười một cái: "Vốn dĩ em vẫn muốn nói, nếu ngày hôm nay không qua được ngày Thất tịch, em sẽ quay lại bù đắp cho anh. Còn nữa vài ngày nữa là sinh nhật của anh rồi. Chúng ta sẽ có khoảng thời gian rất vui vẻ bên nhau, không ngờ "
Mặc Tu Nhân ngắt lời cô: " Ngày Thất tịch là ngày Thất tịch, và sinh nhật là sinh nhật, và anh đều không muốn bỏ lõ!"
Bạch Cẩm Sương cố chấp nở một nụ cười: "Kỳ thật em cũng không biết là, anh thích tổ chức các ngày lễ đến như vậy!"
Mặc Tu Nhân dừng lại một lúc liếc cô một cái: "Anh không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166538/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.