Ba chiếc xe đụng vào nhau, tuy rằng không có thương vong về người, thế nhưng cũng làm ảnh hưởng lớn đến giao thông. Một đôi nam nữ xe phía sau đúng là không có ý định trốn đi, bọn họ nhìn thấy Vân Yến gõ cửa sổ xe, lập tức mở hạ cửa xe xuống. Đôi nam nữ kia vừa nhìn Vân Yến, lập tức vẻ mặt chú ý nhận lỗi: "Chúng tôi xin lỗi nhé, tôi vừa nãy lái xe không chú ý, không ngờ lại đâm vào xe của cô, thực sự xin lỗi!" Vân Yến mặt không hề cảm xúc: "Thật sao? Tôi lại không thấy trên mặt của anh có một chút xin lỗi nào!" Sở Tuấn Thịnh dựa trên xe, suy nghĩ nhìn Vân Yến, cánh tay đánh vào Tống Minh Nghĩa: "Anh đi qua hỏi thăm một chút, cô gái kia là ai, nhìn trông rất lợi hai!" Tống Minh Nghĩa bưng mặt như chết: "Muốn tôi đi, tôi lại không đi!" Sở Tuấn Thịnh nhíu mày: "Ôi...bây giờ cánh cứng rồi, cũng không nghe tôi nữa đúng không!" Tống Minh nghĩa vẻ mặt đau khổ: "Sếp, anh tha cho tôi được không, chúng ta nên đi thôi!" Sở Tuấn Thịnh một mặt bình tĩnh: "Không, xem xong rồi lại đi!" Phía trước chiếc xe thứ ba, người đàn ông nghe thấy lời của Vân Yến, sắc mặt bỗng trở nên khó chịu: "Người này sợ là có bệnh rồi, cố ý tìm cớ, tôi tuy là đâm vào xe của cô nhưng tôi không nói là không đền, bộ mặt của cô như vậy cho ai xem ddaay!" Vân Yến cười gằn: "Tôi thấy anh sợ là mắc bệnh hay quên, đi theo tôi cả một đường, bây giờ nói không cẩn thận đâm vào xe của tôi, tôi nhìn thế nào cũng là anh cô ý, rốt cuộc là tôi điên hay là anh mới điên, chúng ta báo công an rồi từ từ lý luận." Mời đọc truyện trên TruyệnApp Người đàn ông nghe thấy nói như thế, con mắt lóe lên, chỉ có điều không chờ anh ta nói chuyện, người con gái bên cạnh liền cười nói: "Được, báo đi, vừa lúc tôi cũng có ý như thế này!" Người phụ nữ này thông minh hơn nhiều so với người đàn ông, cô ta cảm thấy nếu như báo cảnh sát, Vân Yến không phải là bị bọn họ làm cho dây dưa sao, hôm nay không thể đi Trang sức đá quý Tư Huyền bàn chuyện hợp tác được, đến lúc đó, mục đích của bọn họ cũng đạt được rồi. Cho tới đối mặt với phía cảnh sát, bọn họ cũng không sợ, dù sao bọn họ chỉ đâm xe của Vân Yến, lại không làm chuyện gì phạm pháp, chỉ cần điều tra camera giám sát là có thể điều tra ra được, theo dõi...haha...cả đường rộng to, cô ta cứ nói chúng tôi theo dõi cô ta, vậy chúng tôi cũng hết cách! Thế nhưng nếu là như vậy không có chứng cứ, có ai tin đây! Nhìn thấy bộ dạng thản nhiên bình tĩnh của người phụ nữ, trên mặt còn cười, Vân Yến liền biết, bản thân mình đoán không lầm, người này nhất định là Dư Thiên Thanh phải đến. Cô ta vừa nói báo cảnh sát, cũng chẳng qua là thăm dò, không ngờ, người phụ nữ này hoàn toàn không sợ. Cũng đúng, bọn họ cũng không tổn hại cho mình, nhiều lắm chính là đâm xước xe, có thể nói phản ứng chậm, không thể kịp thời phanh xe lại, cho tới những cái khác, Vân Yến cũng không có bằng chứng, mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là ngăn cản mình lại. Nghĩ đến đây, Vân Yến cười lạnh một tiếng: "Tôi bỗng thay đổi chủ ý, các người đụng vào xe của tôi, trách nhiệm làm sao cũng ở trên người các người, tôi bây giờ không cần bồi thường, cứ như vậy đi." Vân Yến nói xong, lại quay người rời đi. Đôi nam nữ đều ngẩn cả người, đặc biệt là người phụ nữ kia, không còn bình tĩnh như trước nữa, trực tiếp kéo cánh tay của Vân Yến lại. Vân Yến mặt biến sắc, trực tiếp dùng lực, bỏ ra khỏi người phụ nữ này, cô lạnh lùng nói: "Đừng động vào tôi!" Sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi một chút: "Coi như là chúng tôi đâm vào cô trước, vậy cũng không thể nói trách nhiệm hết lên người chúng tôi, vừa nãy đèn xanh, cô làm sao không nói là tự mình không có đi đúng lúc vậy!" Vân Yến sớm đã nhìn thấy sắc mặt hiểm ác của đôi nam nữ này, cô mắt bình tĩnh nói: "Làm sao? Không ngăn cản được tôi, liền dự định làm càn quấy nhiễu hả, để người của các người đến, lẽ nào dự định dùng cách như vậy để dây dưa với tôi?" Nghe thấy lời nói vậy, sắc mặt đôi nam nữ bỗng thay đổi. Người phụ nữ sắc mặt khó coi, người đàn ông lắp ba lắp bắp nói: "Cô.. cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu!" Vân Yến cúi đầu liếc nhìn thời gian, không còn sớm nữa, cô không thể ở đây lãng phí thời gian. Cô trực tiếp lấy một tấm danh thiếp: "Nếu như là thực sự muốn theo truy cứu trách nhiệm, sau này liên hệ tôi, nếu như các người còn dám cản tôi, có tin là tôi báo các người tội giam giữ người phi pháp không!" Người đàn ông kia trừng hai mắt: "Chúng tôi khi nào giam giữ phi pháp chứ?" Vân Yến hỏi ngược lại: "Lẽ nào hai người vừa nãy bắt tôi, không phải là muốn giam giữ?" Đôi nam nữ biểu cảm như ăn phải ruồi, ban ngày ban mặt ai sẽ trắng trợn to gan giam cô chứ hả! Vận Yến sớm biết bọn họ đang nghĩ gì, nói thẳng: "Cho nên tốt nhất đừng động vào tôi, cẩn thận rước họa vào thân!" Vân Yến nói xong trực tiếp xoay người, hướng đến Sở Tuấn Thịnh và Tống Minh Nghĩa xem kịch hay nói: "Tống giám đốc Sở, vấn đề bồi thường xe của anh, có thể trực tiếp để trợ lý của tôi tìm anh, tôi bây giờ còn có chút việc, đây là danh thiếp của tôi!" Vân Yến nói xong, trực tiếp đưa một tấm danh thiếp cho Sở Tuấn Thịnh. Sở Tuấn Thịnh tiếp nhận danh thiếp, tựa như cười mà không phải cười nhìn cô: "Cô biết tôi?" Vân Yến nhìn anh: "Tống giám đốc Sở nói đùa sao, CEO của Trang sức đá quý Thanh Sương, thành phố Trà Giang này có mấy người không biết chứ!" "Ồ..." Sở Tuấn Thịnh giọng nói kéo dài: "Thì ra tiếng tăm của tôi lớn như vậy à!" Anh ta cúi đầu nhìn danh thiếp của Vân Yến, đáy mắt cười sâu: "Nhà thiết kế chính của Trang sức đá quý Hoàng Thụy, có chút thú vị..." Vân Yến đối với biển cảm của anh ta ngoảnh mặt làm ngơ: "Vậy thì Tống giám đốc Sở có thể dời xe của anh đi để tôi đi trước không?" Dù sao, ba chiếc xe đâm vào nhau, mà xe của cô ở giữa, muốn đi cũng không được. Sở Tuấn Thịnh nghe thấy Vân Yến nói, mặt đầy ý cười: "Đương nhiên có thể, vì người đẹp mà nhường đường, là vinh hạnh của tôi!" Vân Yến nhìn thấy anh cợt nhả, cười lạnh một cái, trực tiếp mở cửa xe lên xe của mình. Đôi nam nữ đằng sau mặt đều sầm lại, người đàn ông biểu cảm có chút khó khăn: "Chúng ta có đuổi theo không?" Người phụ nữ mặt nặng nề: "Đừng đuổi theo, Vân Yến này khó đối phó nếu không Dư Thiên Thanh cũng sẽ không bỏ nhiều tiền ra như vậy chỉ để bảo chúng ta ngăn cản cô ta!" Người đàn ông cau mày: "Vậy...vậy chúng ta không lấy được tiền rồi!" Người phụ nữ từ trước đến giờ đều tin vào trực giác của mình: "Vậy thì không cần số tiền này, tôi cảm giác vẫn là không nên tiếp tục ra tay thì tốt hơn, Vân Yến này không dễ đắc tội!" Người đàn ông nghe thấy lời anyf, sắc mặt hơi đổi một chút, cuối cùng vẫn là nghe lời của người phụ nữ. Bọn họ đương nhiên không thể tìm Vân Yến bồi thường tiền sửa xe được, thực sự muốn đền tiền, cũng là bọn họ đền bù cho Vân Yến, bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Mời đọc truyện trên TruyệnApp Đôi nam nữ này không biết, bọn họ cũng may là không tiếp tục dây dưa với Vân Yến, nếu không Vân Yến nhất định sẽ bảo Vân Thanh Nam giúp đỡ, sử dụng quan hệ của nhà họ Vân, điều tra bọn họ đến cùng. Đến lúc đó, bọn họ trước đây làm những chuyện kia, nhất định sẽ phải ngồi tù. Vân Yến lên xe, Sở Tuấn Thịnh Và Tống Minh Nghĩa cũng lên xe. Bọn họ chủ động lái xe rời đi, liền nhìn thấy xe của Vân Yến trực tiếp vượt xe của bọn họ, tăng tốc rời đi. Sở Tuấn Thịnh hừ lên một tiếng nhìn chiếc xe của Vân Yến đi xa, không nhịn được liền nói: "Đã rất lâu cũng không gặp được người con gái có tính cách như thế!" Tống Minh Nghĩa nhìn Sở Tuấn Thịnh: "Tống giám đốc Sở, anh đây là..." Tống Minh nghĩa rất muốn nói, anh có phải nhìn trúng cô ấy rồi không, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn nén xuống không nói ra. Sở Tuấn Thịnh nhìn anh ta một cái: "Tôi làm sao? Nhìn cậu thật bức bối!" Tống Minh nghĩa: "..." Tống giám đốc Sở, tôi khuyên anh nói chuyện cẩn thận, anh còn như thế sẽ mất sự trung thành tuyệt đối của cấp dưới là tôi đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]